Insane
Sau Khi Hôn Nhân Tan Vỡ

Sau Khi Hôn Nhân Tan Vỡ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323220

Bình chọn: 7.00/10/322 lượt.

ai của mình và anh. Cô quyết định nộp đơn từ chức. Vào tháng năm báo

cáo kết hôn của Phương Chấn Đông cũng được thông qua, dĩ nhiên đây là kết quả

của việc Phương Chấn Đông trực tiếp uy hiếp.

Đáng tiếc hai người còn chưa kịp đi đăng ký kết hôn

thì động đất ở Tứ Xuyên xảy ra, là quân nhân Phương Chấn Đông đương nhiên muốn

đi cứu trợ. Anh chỉ để lại hai chữ: “Chờ anh” liền đi.

Sau ngày thứ hai anh đi, Hàn Dẫn Tố lại gặp mẹ của

anh, Trần Thư Tuệ.



"Cô giáo Hàn, tôi và cha của Chấn Đông đều

không phải loại cha mẹ cổ hủ đến mức can thiệp vào hôn nhân của con cái. Lúc

không biết chuyện của cô và Chấn Đông nói thật tôi rất thích cô, nếu cô chưa

từng kết hôn thì tôi cũng không phản đối hai người, cô hiểu chứ?”

Sắc mặt Hàn Dẫn Tố có chút trắng bệch, cô không quen

ứng phó với người mẹ như thế này, hơn nữa Bà Phương cũng không nói ác ý, thậm

chí ánh mắt bà nhìn cô cô còn cảm thấy cả được sự từ ái và thương tiếc nhưng

điều này không có nghĩa là sẽ tiếp nhận cô làm con dâu.

Thật ra cô muốn lơ đi chướng ngại lớn nhất cản cô và

Phương Chấn Đông kết hôn. Nhưng dù sao gia thế của anh vì vẫn là chuyện thật,

dù anh không thèm để ý nhưng cha mẹ anh sao có thể thản nhiên mà tiếp nhận. Vì

vậy đôi mặt với những lời thành khẩn thương lượng của mẹ anh cô không biết phải

làm sao chỉ có thể yên lặng mà trầm mặc.

Bảo cô buông tha cho anh, cái ý nghĩ này chỉ nhẹ

nhàng thoáng qua nhưng chỉ nghĩ cũng đã cảm thấy đau như muốn móc cả trái tim

cô ra. Cho đến giờ phút này cô mới ý thức việc cô yêu anh nhiều hơn cả ý nghĩ

của mình.

Bà Phương dường như có chút không nhịn được, có lẽ

trên đời này cha mẹ nào mà không ích kỷ. Bởi vì yêu con mà trở thành người mẹ

ích kỷ, bà cũng là một trong số đó. Nhưng khi đối mặt với cô gái nhỏ này trong

lòng bà lại dâng lên một cảm giác không đành lòng. Cô an vị ngồi ở đó không nói

một lời, chén trà xanh trên bàn bốc khói nghi ngút tỏa khắp người cô khiến biểu

tình của cô có vẻ sương khói xa xăm.

Trừ đi điều kiện khác, Bà Phương vô cùng công nhận

con trai có mắt nhìn người, thanh thuần tinh khiết, xinh đẹp dịu dàng, cô gái

này từ khí chất đến diện mạo tựa như sông nước Giang Nam, trong vẻ nhu nhược

lại cất giấu vè kiên cường. Nhưng gia đình của cô…..

Nghĩ đến đây Trần Thư Tuệ nhẹ nhàng thở dài:

"Xin tha thứ cho sự ích kỷ của người mẹ, nói

vậy cô cũng biết tương lai Chấn Đông nhất định còn tiến xa hơn nữa, gia đình,

vợ con thậm chí là người thân đối với nó có ảnh hưởng cực kỳ lớn. Huống chi sự

hy vọng của cha Chấn Đông cô cũng có thể hiểu.”

Hàn Dẫn Tố cắn cắn môi, ngẩng đầu lên:

"Phu nhân hy vọng tôi phải làm sao?”

Trần Thư Tuệ không khỏi sửng sốt. Đúng rồi! Bà hy

vọng gì nữa, hình như tất cả mọi quyết định đều do con trai mình, nhưng nếu như

cô gái này chủ động buông tha thì lấy tính tình của Chấn Đông thì có thể quấn

chặt lấy cô ấy sao?

Dường như nhìn thấu tâm tư của bà, Hàn Dẫn Tố nhỏ

giọng:

"Phu nhân hy vọng tôi chủ động chia tay với anh

ấy?”

Đối mặt với sự trầm mặc của Trần Thư Tuệ, Hàn Dẫn Tố

không khỏi mỉm cười chua chát.

Đi ra quán trà, Hàn Dẫn Tố nghĩ lại, mẹ anh quả là

một cao thủ chân chính, chỉ cần nói qua vài câu mà cô đã quăng mũ cởi giáp rồi.

Cô không xứng với Phương Chấn Đông bởi vì cô đã từng

kết hôn, hay còn vì gia đình cô nữa, những thứ này cô cũng không thèm để ý.

Nhưng Bà Phương nói một câu làm Hàn Dẫn Tố không thể không lùi bước, chính là

nếu như cô gả cho anh không chừng sẽ cản tiền đồ của anh. Mà anh lại là một

người ưu tú như vậy tương lai còn có thể tiến xa, mà anh lại cưới một người vợ

đã từng ly hôn thì có vẻ không thỏa đáng.

Dũng khí cô vừa dâng lên trong nháy mắt đã bị bà

Phương đánh cho tan tành. Ngẩng đầu lên nhìn bầu trời hình như cũng muốn đồng

tình cho tâm trạng này của cô, từ sáng sớm trời đã âm u mù mịt rồi mưa, hạt mưa

rơi dày đặc như kết thành lưới đánh vào người cô lạnh băng.

Cô giống như cái xác không hồn bước chậm rãi theo

đường hoàn toàn khác với những nguời đi đường đang vội và tránh mưa. Cô nên làm

gì bây giờ? Không có Phương Chấn Đông thế giới của cô như một mảnh băng hàn,

nhưng làm sao cô có thể cản con đường tiến thân của anh. Cô có thể ích kỷ một

lần nhưng ích kỷ sẽ có hạnh phúc sao? Cô không xác định được.

Phương gia không chấp nhận cô, nếu như sau này

Phương Chấn Đông bắt đầu oán giận cô thì cô biết làm như thế nào? Điện

thoại trong túi cô không ngừng vang lên mà cô dường như không nghe thấy vẫn

bước đi vô định.

Đường Tử Mộ để điện thoại di động xuống, lái xe ra

khỏi bãi đậu xe, từ ân sư ở khách sạn ra ngoài anh liền bắt đầu cho Hàn Dẫn Tố

gọi điện thoại, nhưng vẫn không người nhận.

Ân sư của Đường Tử Mộ là Lý Thanh Trần là một

người thầy hết sức lập dị, đối với việc thu nhận học trò lại càng nghiêm khắc

hơn nữa. Ban đầu Đường Tử Mộ cũng là trời xui đất khiến vừa đúng lúc ân sư

thiếu giáo sư của anh một ân tình và cộng thêm anh cũng có chút tài hoa nên mới

miễn cưỡng mà thu nhận anh. Mà việc ân sư chủ động đưa ra ý định muốn thu nhận

học trò là lần đầu tiên.

Ân sư đối với tài