
hôn cũng là quá
ủy khuất, nói ra cũng không tiện nhưng nghe cũng không được.
Hơn nữa bây giờ Phương gia cùng mấy năm trước lại
khác biệt lớn, cha của Chấn Đông đã lên nấc thang mới, Chấn Đông là đứa con
trai duy nhất của Phương gia, người vợ tuy không cần phải môn đăng hộ đối nhưng
ít nhất gia thế phải trong sạch. Hàn Dẫn Tố hiển nhiên là vô cùng không thích
hợp.
Mà lần đầu tiên bà phát hiện con trai mình thật ra
không phải lãnh đạm, thái độ đối với cô giáo Hàn thật hiếm thấy làm người là mẹ
ruột như bà cũng cảm thấy hết sức ly kỳ.
Báo cáo kết hôn của Chấn Đông cũng đã làm, lại còn
vì bà ngoại của Hàn Dẫn Tố mà không tiếc vận dụng quan hệ bạn bè của cha nó,
điều này thật không thể không khiến nhị lão Phương Gia thận trong đối đãi nên
vẫn án binh bất động chính là vì điều tra về lai lịch của cô.
Sau khi tài liệu về Hàn Dẫn Tố được đưa đến khiến
cho nhị lão Phương gia thật khó xử. Nhắc tới cô gái đó thì không coi là kém, bộ
dạng rất xinh đẹp, trình độ học vấn và công việc cũng ổn, trong nhà có chút rối
loạn cái này không đáng nói đến, tóm lại Phương gia cưới là cô dâu chứ không
phải vì cưới cha mẹ cô dâu.
Còn đã kết hôn, hơn nữa chồng trước lại kết hôn với
em kế, nói không dễ nghe thì đây quả thực là mối quan hệ loạn luân. Con dâu như
vậy mà cưới vào thì về sau mặt mũi Phương gia có phải là mất hết?
Trần Thư Tuệ trực tiếp gọi điện gọi Phương Nam trở
lại. Phương Nam ngay lập tức vừa vào cửa, Bà Phương liền cực kỳ tức giận làm
khó dễ:
"Mẹ để con nghe ngóng chuyện của anh con vậy mà
con đã làm tốt nhỉ? Trong một tháng bóng dáng không thấy đâu, con trốn mẹ hay
là thông đồng với anh con che mắt cha và mẹ?”
Phương Nam vừa nghe lại nhìn tập tài liệu trên bàn
chợt hiểu mấy phần, cười nhẹ ôm lấy vai bà ngắt lời:
"Được rồi mà mẹ, thời đại nào rồi mà mẹ còn
phong kiến như vậy? Sao? Bởi vì chị dâu con đã ly dị nên mẹ và cha định mang
gậy đánh uyên ương?”
Mặt Bà Phương ngay lập tức trầm xuống:
"Chớ nói nhảm, chị dâu gì? Mẹ nói cho con hay,
không phải là mẹ phong kiến nhưng cô giáo Hàn không được, mẹ không đồng ý!”
"Tại sao?"
Phương Nam ngồi ở trên ghế sofa mở miệng:
"Là bởi vì cô ấy đã ly dị, anh trai cũng đã ly
dị, mẹ quên rồi sao? Đây chính là đối đãi trọng nam khinh nữ.”
Bà Phương liếc cô một cái:
"Tạm thời con đừng nói nhiều!”
Nói xong, hừ hai tiếng:
"Cô gái này không chỉ đã ly dị mà chồng trước
cô ta còn lấy đứa em kế, gia đình lộn xộn thế này Phương gia chúng ta cưới cô
ta còn gì là mặt mũi nữa?”
Phương Nam hơi sững sờ, tiếp đó lắc đầu một cái
khuyên nhủ:
"Mẹ, mẹ cảm thấy mặt mũi Phương gia quan trọng
hay hạnh phúc của anh trai quan trọng? Con nhắc mẹ là Hàn Dẫn Tố không phải là
Chu Á Thanh. Đối với anh trai cô ấy rất quan trọng, nói thẳng ra là anh ấy rất
yêu, vô cùng thích, cũng bởi vì có cô ấy mà con mới thấy được anh trai mình
sinh động như thế nào.”
Chính là bởi vì những lời này của Phương Nam mà đối
với chuyện này hai vị thân sinh của Phương gia càng khó để quyết định hơn. Mà
bảo Phương gia tiếp nhận gia đình con dâu như thế này cũng không thể được.
Bà Phương rõ ràng Phương Nam đã sớm đứng ở phía bên
Chấn Đông rồi, trong lòng bà phải có chủ kiến xác thực mới được. Bà cũng cha
Chấn Đông lén bàn bạc rồi quyết định kéo dài. Nói không chừng kéo dài cũng sẽ
thất bại, nào ai biết con trai bà một chút không muốn kết hôn không biết uống
nhầm phải thuốc gì vội vàng giục giã cưới vợ.
Lãnh đạo quân khu không chịu nổi tính khí dữ dội của
Phương Chấn Đông chỉ có thể khéo léo mà chuyển lời. Nhị lão Phương gia cũng
hiểu cố tình kéo dài là không được, lại nói đây là chuyện gia đình làm khó ban
chính trị của quân khu cũng không thỏa đáng đành trực tiếp bảo Phương Chấn Đông
mang theo Hàn Dẫn Tố về nhà, nghĩ sau khi gặp mặt sẽ có biện pháp khác.
Đây là lệnh của cha Chấn Đông là Phương Hoa, dù sao
ông cũng lăn lộn chính trường bao nhiêu năm, dạng người nào còn chưa thấy qua,
sóng gió gì còn chưa trải qua. Ông biết con trai mình cứng đầu đến bao nhiêu,
chuyện Chấn Đông đã quyết thì nếu có cứng rắn chỉ có hiệu quả ngược lại, phải
có sách lược khác.
Còn nữa, vợ mình tuy đã nói qua nhưng ông vẫn chưa
từng thấy qua cô giáo Hàn mà trong lòng ông cũng thật sự tò mò. Đến tột cùng là
cô gái dạng gì mà khiến cho người cao ngạo quật cường tựa như tảng băng như con
trai mình lại mềm lòng? Thậm chí còn yêu, chủ động muốn kết hôn vội vã để lấy
về. Cho nên trong lúc cấp bách sắp xếp thời gian rảnh để gặp mặt lần này.
Hàn Dẫn Tố vừa vào nhà cũng biết không phải là mình
lo lắng không đâu, cửa ải này quả thật là quá khó khăn.
Trong phòng khách của Phương gia rộng rãi sáng ngời,
cửa sổ thật lớn xuống tận nền nhà, hai bên là rèm cửa màu trắng được kéo cao
lên. Trong góc là một chậu lan đang nở rộ. Phòng khách bày những tủ kệ rất tinh
xảo, ở giữa sofa là một bàn trà lớn, đông tây kết hợp vô cùng hoàn mỹ khiến cho
phòng khách rất có ý vị.
Bàn tay trắng nõn của cô bắt đầu tứa mồ hôi, hơn nữa
trên sofa thấy vị lãnh đạo lớn không còn xa lạ so với trên TV hơi gầy nhưng ánh