Disneyland 1972 Love the old s
Satan Lầu Năm

Satan Lầu Năm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322362

Bình chọn: 8.00/10/236 lượt.

bay mất, nhưng lòng hiếu kỳ thì cũng có lúc không đè nén được, cho nên về quá khứ của Satan hay

Lucifer, cô cũng không nhịn được hỏi anh nhiều điều, dò hỏi mãi thì cũng biết được cỡ tám, chín phần. Vì vậy, nghe nói có người đánh thắng được

Satan, bảo cô làm sao không kinh ngạc cho được?

"Nói cho em biết nhanh lên". Cô khẩn trương, bám lấy anh.

"Chuyện này không vội, sau này sẽ kể em nghe".

"Tại sao không nói bây giờ? Bây giờ cũng có bận gì đâu?".

"Ai nói không bận chuyện gì, em quên là đã hứa với Khúc Thiến 2h tới quán ăn sao?".

"Ah, suýt quên chuyện này. Bây giờ là mấy giờ rồi?".

"Hai giờ kém mười lăm".

"Cái gì?". Nghe thấy anh trả lời, cô nhảy dựng lên. "Hỏng bét, em sẽ không kịp mất!".

"Làm sao bây giờ, em còn định tắm rửa, nhưng bây giờ không kịp nữa

rồi — aaa, làm sao bây giờ?". Cô gấp đến độ không nói năng mạch lạc

được, như kiến bò trên chảo nóng.

"Bình tĩnh đi em". Anh kéo tay cô. "Từ đây đến đó đi xe chỉ mất năm phút thôi, cho em mười phút để tắm, anh chở em đi".

"Ah, ông xã, em yêu anh nhất!". Cô nhảy tưng tưng hôn anh, ngay sau đó xoay người chạy nhanh đi tắm.

Khuê Thú Chi cười cười lắc đầu, bản thân cũng đi vào một phòng tắm khác để tắm.

Mười phút sau, bọn họ đi tới bãi đậu xe dưới tầng hầm, lái xe ra cửa. (tắm nhanh thế có bẩn không đấy? :-?)

"Bọn em hôm nay gặp mặt là muốn cho thêm người thuê phòng, hay là

thuê đầu bếp cho quán ăn mặt tiền tầng trệt?". Khuê Thú Chi hỏi.

Nhà trọ tám tầng vốn có Lưu Dư, Vu Hàn, Khúc Thiến cùng bé Tiểu Cương cùng ở, nhưng giờ cả ba đều đã có gia đình riêng, tầng tám dư ra không

để làm gì nên ba cô muốn lấy nó cho thuê. Tầng tám có hai gian, một gian đã có một cặp chị em đang ở (là Tỉnh Vu Hiểu và Tỉnh Vu Hi – xem lại

chú thích Haran đã ghi về hai nhân vật này), gian còn lại sẽ cho thuê

nốt.

Về mặt tiền tầng trệt, Khúc Thiến đang mang thai nên Tiêu Tư không

muốn bà xã vất vả, hết lần này đến lần khác tự mình làm đầu bếp, nhưng

vì nấu ăn quá dở nên suýt nữa quán phá sản (hahaha), nhiều lần suy tính

xong, mọi người quyết định thuê mấy đầu bếp đến phụ trong quán, nên các

cô cần phải gặp mặt để họp thường xuyên bàn chuyện này.

"Lần này hình như là có người muốn thuê". Vu Hàn nói.

"Chỉ còn một gian phòng thôi mà, cho thuê khó đến vậy sao? Anh thấy tụi em chẳng qua là đang tìm người muốn ở lâu dài kìa".

"Không có biện pháp, ai bảo tụi em chờ mãi không gặp được người có

duyên đâu? Tụi em hy vọng là tìm được một người có duyên với nhà trọ tám tầng này".

"Gặp mặt có mất nhiều thời gian lắm không?".

"Chắc là không lâu đâu. Mà sao anh hỏi vậy?".

"Gần đây có chiếu một bộ phim rất hay. Xong việc rồi, em muốn đi xem phim không?".

"Muốn a!". Cô nhếch miệng mỉm cười. "Chúng ta gặp nhau ở đâu đây?".

"Ai, anh không có bận gì hết, ngồi chờ em cũng được". Đến nơi, Khuê Thú Chi dừng xe lại bên đường.

"OK, anh chờ em một chút". Cô nhanh chóng hôn anh một cái, đẩy cửa xe nhảy xuống, đi vào trong quán.

——————————

Không biết phải hình dung cuộc gặp mặt nói chuyện lần này thế nào, có lẽ dùng từ "Khúc Thiến thứ hai" chắc là đúng nhất. Không phải cô ấy

giống Khúc Thiến, mà là giống tình trạng ban đầu của Khúc Thiến khi mang bé Tiểu Cương một thân một mình nuôi con.

Tên của cô ấy là Lâm Tuyết Nhan, khuôn mặt trắng nõn vô cùng thanh

tú, thoạt nhìn như mới hai mươi tuổi mà thôi nhưng trên thực tế đã là bà mẹ hai mươi sáu tuổi đơn độc. Con gái cô ấy cỡ chừng hai tuổi, có khuôn mặt giống cô ấy như tạc từ một khuôn, bất kể nhìn thế nào cũng đều nhận ra đây là hai mẹ con.

Vu Hàn đi vào quán thấy Thiến tỷ cùng Tuyết Nhan đang vui vẻ nói

chuyện với nhau, đồng thời nựng cô bé con đáng yêu một chút, cô biết

ngay người khách cuối cùng của nhà trọ đã xuất hiện rồi đây. Chẳng qua

cô không biết, mấy phút đồng hồ sau phát sinh một chuyện mà cả đời cô

không bao giờ quên.

Trên thực tế là không ai ngờ đến, vì chuyện này xảy ra quá sức đột ngột.

"Papa".

Người lớn đang nói chuyện rất vui vẻ, lại nghe cô bé con bỗng nhiên

gọi lớn, ba vị phu nhân đang nói bỗng ngơ ngác, đầu tiên cúi nhìn đứa

bé, tiếp theo theo ánh mắt đứa trẻ ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang

đứng ở cửa quán.

"Ông xã?". Vu Hàn kêu lên thất thanh.

"Thú Chi?". Khúc Thiến cũng kêu lên.

"Lucifer?". Lâm Tuyết Nhan cũng kinh ngạc reo lên.

"Tiểu Tuyết!?". Khuê Thú Chi khiếp sợ trố mắt.

"Mami, là papa, là papa". Cô bé mừng rỡ lắc lắc tay mẹ, bỗng nhiên

buông tay Tuyết Nhan ra, chạy đến chỗ Khuê Thú Chi, luôn miệng gọi.

"Papa, papa".

Chương 9.2

Để tránh cô bé con ngã vào người mình, Khuê Thú Chi tự nhiên ngồi

xuống ôm lấy thân ảnh bé nhỏ đó vào lòng. Khi anh ngồi xuống ôm bé con

vào lòng, huyết sắc trên mặt Vu Hàn dần dần rút đi. Cô kinh ngạc từ trên ghế đứng dậy, cả người lung lay.

"Tiểu Tuyết, thật sự là em sao?". Khuê Thú Chi không bao giờ nghĩ tới cô ấy lại xuất hiện trước mặt anh, Khuê Thú Chi kinh ngạc đã quên mất

sự tồn tại của Vu Hàn (đáng chém!), nhìn Lâm Tuyết Nhan không chớp mắt.

Thấy phản ứng của anh, tất cả đã được giải đáp.

Vu Hàn đột nhiên cảm thấy buồn cười, nhưng không biế