
a mẹ của cô không phải là ba mẹ ruột, cô nhất định sẽ không chịu nổi đả
kích đó, đừng nói là ba mẹ ruột lại bị chính họ hại chết. Cô thật không
thể tưởng tượng được anh đã phải chịu đựng những việc như thế.
"Thật xin lỗi". Cô cúi đầu nghẹn ngào nói.
"Em tại sao lại xin lỗi?". Anh không thể giải thích được, giọng nói gắng gượng bình tĩnh.
"Em không phải cố ý muốn gợi lại chuyện cũ thương tâm trong lòng anh, thực xin lỗi". Hốc mắt Vu Hàn đỏ lên, khóc thút thít giải thích với
anh.
Khuê Thú Chi chăm chú nhìn cô trong chốc lát, bỗng nhiên thở dài một tiếng, sau đó cúi đầu hôn lên môi cô.
Nụ hôn của anh thân mật mà dịu dàng, chầm chậm không nóng vội, làm
cho cô cảm nhận được mình đang được quý trọng yêu thương. Ánh mắt anh ấm áp, ngắm nhìn cô đầy say mê cùng sủng ái.
"Anh yêu em". Anh áp lên môi cô, khàn khàn nói. "Anh thật sự rất yêu em". Anh ôm lấy cô, cô cảm nhận được anh đang run rẩy.
"Ông xã?".
"Anh đã lo rằng em sẽ sợ anh, anh sợ phải thấy trong mắt em nỗi sợ
hãi con người anh". Anh vùi mặt vào gáy cô, lúc này anh thật yếu ớt, dễ
bị tổn thương như một đứa trẻ.
Một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất như anh, vì chuyện này
mà... mà sợ đến run rẩy như vậy sao?. Vu Hàn không thể kiềm nén nỗi lòng đau đớn, vươn hai tay ôm anh thật chặt.
"Em không thể nói dối rằng mình hoàn toàn không có một chút sợ hãi
nào, nhưng mọi chuyện không phải lỗi của anh". Cô nhẹ giọng nói cho anh
biết. "Nếu thật đúng như anh đã nói, anh đã phải sống trong một thế giới khó có thể tưởng tượng được, em không biết phải làm thế nào cho tốt,
nhưng em biết một điều tốt là, tất cả đều đã là quá khứ rồi anh. Hiện
tại chỉ có chúng ta mà thôi, hiện tại chính là cuộc sống chúng ta đang
sống, không phải sao? Nếu chuyện cũ nghĩ lại chỉ thêm đau lòng, chúng ta hãy cứ cùng nhau tiến về phía trước, anh nhé".
"Chúng ta... Cùng nhau?". Giọng anh khàn khàn.
"Đúng, chúng ta cùng nhau".
"Cả đời sao?".
"Cả đời này". Cô kiên định trả lời.
Chương 9.1
"Em chịu đủ rồi, em muốn ly hôn!".
"Đừng giỡn hoài".
Nhà trọ tám tầng lúc trước được xây thêm một lầu nữa, tầng thứ chín
đã ra đời. Nhưng tầng chín này không phải là nhà ở, mà là một phòng tập
gym cỡ lớn, cánh đàn ông có thể tập thể hình rèn luyện sức khỏe, còn chị em phụ nữ lại dùng làm nơi hàn huyên nói chuyện thị phi.
Đáng tiếc chính là trong ba vị phu nhân có hai vị đang mang thai, họ
chỉ có thể tám chuyện mà không thể uống cà phê. Trong ba người, Vu Hàn
hẳn là người nhàm chán nhất, vì cô không có mang thai nên không cách nào hòa nhập vào chủ đề nói chuyện nhiệt liệt của hai quý phu nhân còn lại
được. Vì vậy, cô gia nhập cánh đàn ông, theo Khương Khắc cùng Tiêu Tư
lĩnh giáo ông xã học vật lộn. (đấy, lại dạy ba cái thứ vớ vẩn cho lão
bà, sau này bị oánh biết than ai? =.=)
Lúc mới bắt đầu, Khuê Thú Chi chỉ đơn giản dạy cô vài chiêu tự vệ,
không nghĩ tới cô đã học phải học ra trò, quấn lấy anh đòi học thêm
nhiều kỹ xảo vật nhau nữa. Học mấy cái này tựu có lúc dùng tới, không lo phí phạm.
Cho nên, không có đối thủ cùng giới tính, mà ông xã thì không cho cô
luyện tập với bất kỳ nam nhân nào khác dưới bất kỳ tình huống nào, cô
chỉ có thể vật nhau với một đối thủ duy nhất — ông xã nhà cô a. Điều làm cô tức đến không chịu nổi chính là cô vĩnh viễn là kẻ thua cuộc, cho
tới bây giờ cũng chưa từng nếm mùi vị thắng cuộc là thế nào.
Hôm nay là lần thứ năm mươi chín cô khiêu chiến ông xã nhà mình, kết
quả : tính ra cũng là lần thứ năm mươi chín cô thua cuộc... (quá thảm)
"Cái gì mà truyền thụ hết, căn bản là gạt người, em chán kiểu không
thành thật của anh, em muốn ly hôn!!!". Vu Hàn từ trên nệm bò dậy, tức
giận nói.
Khuê Thú Chi dở khóc dở cười, ôm bà xã đang tức giận vào lòng, hôn nàng một cái trấn an.
"Đừng làm rộn, thể lực đàn ông với phụ nữ trời sinh đã chênh lệch rất nhiều, em thua anh là chuyện đương nhiên, thắng mới là kỳ quái đó".
"Anh nói vậy là xem thường em?". Cô không phục trợn mắt nói.
"Anh chỉ nói thật thôi mà".
"Em không tin mình vĩnh viễn không thắng được anh. Anh cũng đã nói,
vật lộn dựa vào kỹ xảo chứ không phải cậy mạnh, không phải sao? Đã vậy
thì thể lực mạnh yếu căn bản không liên quan, mà là do kỹ xảo không
đúng".
"Trừ kỹ xảo ra, cũng phải xem xét đến kinh nghiệm nữa chứ. Kinh
nghiệm của em với anh cách xa nhau như trời với đất, em không cần vì
thua anh mà tức giận. Thực tế, trên đời này người vật lộn thắng được anh chỉ đếm được trên đầu ngón tay thôi".
Có thể đếm được trên đầu ngón tay? Vậy là vẫn có người thắng anh đấy thôi!
"Anh đã lợi hại như vậy rồi, vẫn còn có người lợi hại hơn sao?". Lòng hiếu kỳ của Vu Hàn ngóc dậy.
"Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên*". Khuê Thú Chi gật đầu.
(*người có người giỏi hơn, trời có trời lớn hơn – quan niệm của Lão Tử)
"Vậy sao? Anh đánh nhau với người ta rồi à? Thật là anh thua sao?". Cô liên tục hỏi tới.
"Sax, sao em hỏi nhiều vậy?".
"Thì tò mò chứ sao? Em còn tưởng anh là lợi hại nhất, không ai thắng được anh". Cô vẻ mặt đương nhiên nói.
Tuy nói rằng chuyện cũ rồi sẽ bị gió thổi