Sai Lầm Nối Tiếp

Sai Lầm Nối Tiếp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324551

Bình chọn: 8.00/10/455 lượt.



lại thêm một thứ: Ích lợi bản thân, thêm cả anh nữa. Thế nào?"

"Đây không phải một lựa chọn tốt."

"Em nên suy nghĩ lại. Đây là lựa chọn tốt nhất."

"Tôi từ chối."

"Ý kiến của chúng ta dường như luôn luôn bất đồng ..." Anh ta lắc đầu, vẻ mặt tiếc rẻ.

"Tôi tuyệt đối không cùng với loại biến thái như anh làm bạn."

"Thật sao?" Anh ta vừa cười vừa đứng lên, "Nhưng anh lại đặc biệt muốn 'làm bạn' với em."

Tôi cười khuẩy, không để ý tới anh ta.

"Biết không? Lúc anh giúp em thay quần áo đã nghĩ, Hồ Khiên Dư thật không bình thường, lại đem vưu vật như em thả ra."

Nếu hai tay tôi không bị trói, nhất định tôi sẽ cho anh ta một cái tát thật mạnh vào khuôn mặt tươi cười lúc này.

"Hồ Khiên Dư bình thường hơn anh gấp trăm lần." Tôi thản nhiên nói, khẽ cười. Bỏ qua khuôn mặt đáng ghét của Diêu Khiêm Mặc.

Giọng nói dịu đi.

Tôi càng tức giận, Diêu Khiêm Mặc này càng vui vẻ.

"Không quan trọng! Hiện tại hắn nói không chừng đã bị bệnh không thể chữa khỏi nữa rồi."

Nụ cười của tôi cứng ngắc. Cánh tay ở phía sau đang cố gắng cắt dây buộc, không tự giác cũng dừng lại

Diêu Khiêm Mặc cẩn thận nhìn, trong chốc lát, ý cười càng đượm, đưa tay vuốt hai má tôi: "Thì ra em đã biết?"

Tôi đang muốn nghiêng đấu né tay anh ta, Diêu Khiêm Mặc lại tiếp tục nói: "Thác Ni đã nói cho em?"

Tôi hoàn toàn cứng đờ.

Nửa ngày mới phản ứng lại, "Thác Ni ...?"

"Ông ta làm như vậy là vì muốn giúp em báo thù. Nhưng anh thấy ...

dường như em cũng không vui khi nhìn thấy Hồ Khiên Dư chết thảm."

Sắc mặt của tôi ở trong mắt Diêu Khiêm Mặc lúc này có lẽ rất suy sụp. Anh ta tươi cười càng đắc ý.

Hiện tại, anh ta cười nhưng dường như lại đau đớn vô cùng: "Lão hồ li đó cũng có ngày tính sai? Ha ha, thú vị."

****

Tôi ngửa đầu, nhìn ánh đèn trên đỉnh, nhất thời mông muội.

Có lẽ, tôi là đứa ngu xuẩn mới bị những người này thao túng trong tay.

Gạt tôi, là muốn đoạt lấy trong tay tôi cái gì sao?

Nhưng rõ ràng tôi hai bàn tay trắng, không biết Thác Ni nhìn trúng cái gì?

Tôi không còn chút sức, nhợt nhạt hỏi: "Anh, Hà Vạn Thành, rốt cuộc cùng Thác Ni có giao dịch gì? Tại sao lại dính dáng đến tôi?

Diêu Khiêm Mặc im lặng. Tôi cũng không trông cậy anh ta trả lời.

Trầm mặc hồi lâu, có người tiến vào kho hàng, tôi nghe thấy tiếng

bước chân hối hả, từ ngoài cửa vọng đến, càng ngày càng gần, cuối cùng

những người đó tiến vào đứng cạnh Diêu Khiêm Mặc.

Tôi quay đầu nhìn, những người vừa vào nói vào tai Diêu Khiêm Mặc gì đó.

Một lát sau, Diêu Khiêm Mặc nhìn tôi, lại nhìn người đó, suy nghĩ, gật đầu.

Lập tức một lần nữa người đó lại đi ra ngoài, Diêu Khiêm Mặc đứng lên đi đến phía tôi.

Anh ta lấy trong túi ra một ống tiêm đã có sẵn dịch.

Tôi nhìn đến, cả người căng thẳng, nghĩ đến lúc trước ở phòng ngủ, làm cho tôi đau đớn rơi vào hôn mê chắc là cái này.

Quả nhiên, Diêu Khiêm Mặc dừng lại trước mặt tôi. Tôi muốn trốn, nhưng không thể ngăn cản được động tác của anh ta.

Anh ta giơ mũi tiêm lên, hướng về phía sau gáy tôi.

Tay anh ta nâng tôi, miệng nhẹ nhàng nói: "Ngủ một giấc ..."

Tôi sợ hãi kêu lên một tiếng: "Từ từ!"

Lúc này, mũi kim vừa châm vào da, còn chưa tiêm dịch. Diêu Khiêm Mặc dừng lại.

Chỉ một chút nữa thôi dây trói sau tay tôi sẽ đứt.

Tôi hô hấp dồn dập, bắt buộc chính mình phải trấn định lại: "Nếu tôi lựa chọn phương án anh đưa ra, kết quả của tôi sẽ thế nào?"

Trầm mặc.

Không khí xung quanh dường như yên lặng. Xem ra Diêu Khiêm Mặc đang

suy nghĩ. Lần này trong lòng anh ta đang cân nhắc, một bên là tôi, một

bên ... là gì?

Rốt cuộc, dường như Diêu Khiêm Mặc đã nghĩ thông.

Anh ta nhìn ánh mắt của tôi, chăm chú như tiến sâu vào trong đó. Tới gần.

Lúc này, Diêu Khiêm Mặc giữ lấy cằm, tiến đến, hôn môi tôi.

Đầu lưỡi lập tức tiến vào trong khoang miệng, thăm dò.

Lưỡi của tôi bị anh ta cuốn lấy, nước bọt trong miệng bị anh ta mút vào.

Tôi chỉ cảm thấy ghê tởm.

Diêu Khiêm Mặc khẽ cắn môi tôi, ở chỗ khi Hoàng Hạo Nhiên tát rách ra, day nhẹ.

Tôi thấy anh ta dần dần mê muội, chậm rãi nhắm mắt lại, âm thầm cầu nguyện. Hy vọng Diêu Khiêm Mặc đã ý loạn tình mê.

Bàn tay ở phía sau tiếp tục cắt dây trói. Giây tiếp theo, đoạn giây đó đứt làm đôi, tay tôi cuối cùng cũng được tự do.

Anh ta ở trong miệng tôi mê mẩn, được một tấc lại tiến thêm một thước, giống như muốn chạy vào cổ họng tôi.

Tôi nhịn xuống cảm giác buồn nôn, tìm cơ hội, chuẩn bỉ đem ống tiếm hướng Diêu Khiêm Mặc. Trong lòng đếm ngược: 3, 2, 1....

Tay vung lên, dùng hết sức.

Diêu Khiêm Mặc vào lúc này đột nhiên trợn mắt.

Mắt anh ta khẽ lóe lên, cười, trong nháy mắt bắt được cánh tay tôi. Ống tiêm cách gáy anh ta rất gần, lại không thể chạm đến.

Chỉ khoảnh khắc, kim tiêm bị anh ta cướp đi, bàn tay vừa được tự do, lập tức bị anh ta bắt lấy.

Cả quá trình đó miệng Diêu Khiêm Mặc không hề rời tôi, vẫn khiêu

khích cuốn đảo. Âm thanh ướt át truyền đến tai, tôi cảm thấy khuất nhục, răng nhanh chóng cắn chặt lưỡi anh ta.

Diêu Khiêm Mặc bị đau, ruốt cuộc rời đi.

Anh ta cúi đầu nhìn viên đá, dùng chân đá nó ra xa.

"Em luôn có thể dội nước vào nhiệt tình của anh." Diêu Kh


Old school Swatch Watches