
Ngày mai? Tại sao lại là ngày mai?"
Nhớ lại, đây là lần đầu tiên tôi thấy Diêu Khiêm Mặc không thể khống chế được mình.
Tôi nhất thời ngạc nhiên, tay anh ta mạnh mẽ chuyển qua tay tôi, xiết mạnh, "Vài ngày nữa hẵng đi."
"Anh không có tư cách ra lệnh cho tôi." Tôi vừa nói vừa kéo tay anh ta ra.
"Quả thật anh bị Hồ Khiên Dư cắt đứt quyền lợi. Sở dĩ không nói cho
em là vì lo lắng em sẽ đối với anh do dự về quyết định hợp tác giữa
chúng ta."
Tôi đứng lên, lui về phía sau từng bước, để anh ta không thể động vào mình: "Anh đều biết rồi, chắc không còn gì để nói? Mời anh về cho!"
Anh ta cũng đứng lên, tôi nghĩ anh ta muốn tiến đến, theo bản năng
lui về, nhưng Diêu Khiêm Mặc không có, anh ta đứng tại chỗ không hề
động: "Anh còn chưa nói xong. Anh có thể nói cho em biết, hợp đồng này
là hoàn toàn chính xác. Anh không hiểu tại sao Hồ Khiên Dư lại có thể vi phạm kí kết, không tham gia xây dựng công trình, như hợp đồng này quả
thật đã ký đúng như thế."
Nói xong tất cả, anh ta cẩn thận nhìn tôi. Cái nhìn này làm tôi không thoải mái, có chút rùng mình.
Tôi mở miệng, đang định nói, Diêu Khiêm Mặc lại đột nhiên quay người, nhanh chóng rời đi.
Nhìn ra phía ngoài, bởi vì tiếng đóng cửa của anh ta mà đèn cảm ứng sáng lên, tôi nhất thời có chút thất thần.
Lúc phục hồi lại, cửa đã đóng, không khỏi gõ gõ đầu mình: Tôi làm sao vậy? Vừa rồi có một khắc, tôi dường như đã tin lời Diêu Khiêm Mặc?
*****
Tôi ra lệnh cho mình không cần nghĩ nhiều. Thời gian cấp bách, tôi cũng tự biết mình không được lo lắng.
Tôi đến thư phòng, đem một ít tư liệu của Hoàn Cầu sửa sang lại, đã qua 0 giờ.
Hôm nay mệt mỏi, chắc tôi có thể ngủ tốt.
Tiểu Lưu mang đến cho tôi một chén sữa nóng. Sự xuất hiện của cô ta
chắc chắn có chủ ý khác, nhưng nhiều ngày ở chung như vậy, với cô ta,
cũng không phải là không thoải mái.
Tôi uống xong sữa, vào phòng ngủ, khóa cửa phòng.
Pha nước tắm rửa, sau đó chuẩn bị ngủ.
Nghĩ đến việc sắp trở về Hongkong, mạch máu tôi cũng hưng phấn đến
mức căng lên. Singapore, luôn luôn là nơi làm cho người ta không làm nổi dù chỉ là một việc nhỏ.
Hoàn Cầu ở Hongkong mới là cơ hội tôi chuyển bại thành thắng.
Thác Ni đến bây giờ còn như vậy là bởi ông ta tưởng tôi cái gì cũng
không biết. Hậu quả việc khinh địch quả thực rất nghiêm trọng.
Tôi cầm khăn mặt, một bên lau tóc, bên rời khỏi phòng tắm.
Còn không kịp bước ra đến cửa, tôi liền dừng lại.
Trước mặt tôi, là Diêu Khiêm Mặc.
Tôi phản xạ có điều kiện lui về phía sau, một tay giữ chặt khăn tắm trên người, tay kia một lần nữa đặt lên cửa phòng tắm.
Diêu Khiêm Mặc bước nhanh, tay đè lại cửa ngăn không cho nó đóng lại.
"Lâm tiểu thư, xin lỗi."
Anh ta vừa nói xong, tôi liền cảm giác sau gáy nhói đau.
Ngay sau đó, cả người tôi lập tức tê dại, trước mắt mờ đi, một giây trước khi ngã xuống, bị Diêu Khiêm Mặc đỡ lấy.
Anh ta cúi đầu, gương mắt tiến đến, khoảng cách rất gần.
Ý thức cuối cùng của tôi, là tiếng Diêu Khiêm Mặc trầm thấp: "Đây là trả giá vì đã vi phạm sự hợp tác giữa chúng ta."
Sau đó tôi hôn mê.
Lúc tôi tỉnh lại thì thấy mình đang ở một chỗ lạ, ngoài miệng dán băng dính, không thể nói chuyện.
Nhìn quanh bốn phía mới phát hiện thì ra bị nhốt trong xe.
Tôi ngồi ở phía sau, chân tay bị trói, đối với ghế trước có một vách
ngăn bằng thủy tinh đen, cũng không hiểu phía trước có người hay không.
Tôi cúi đầu nhìn người mình, không phải chiếc khăn tắm trước mà là âu phục của mình, coi như chỉnh tề.
Lúc này, một bên cửa bị mở ra, Diêu Khiêm Mặc xuất hiện.
Anh ta nhìn tôi, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Yên tâm, anh chỉ giúp em đổi quần áo, không mảy may động vào em."
Ngay lúc đó, từ phía sau anh ta truyền đến một tiếng tức giận: "Khách khí làm gì với loại phụ nữ này?!"
Không hiểu vì sao, mắt tôi nhòe đi, không thể nhìn rõ, hồi lâu sau mới nhận ra người này: Hoàng Hạo Nhiên.
Hoàng Hạo Nhiên còn dẫ thêm người, anh ta mệnh lệnh: "Kéo nó xuống xe."
Hai tay Diêu Khiêm Mặc đặt trước ngực, đứng tại chỗ. Anh ta nhìn tôi, sau đó tầm mắt thản nhiên chuyển về phía sau nói với Hoàng Hạo Nhiên:
"Lâm tiểu thư là khách tôi mời đến, đối với cô ấy khách khí một chút."
Nói xong, Diêu Khiêm Mặc ngăn người phía sau lại, chính mình cúi nửa người vào xe.
Tay anh ta vòng ra phía sau ôm lấy tôi.
Tôi phẫn hận chằm chằm nhìn khuôn mặt tươi cười đến mức giả dối này, muốn mắng ra tiếng nhưng bất đắc miệng không thể nói.
Diêu Khiêm Mặc ôm tôi, vừa đi vừa cúi đầu, liếc nhìn một cái, tiếp tục nụ cười đáng ghét: "Muốn mắng anh?"
Tôi nhìu mày, quay đi chỗ khác.
Anh ta cười ra tiếng, lồng ngực rung lên truyền đến tôi: "Yên tâm, chờ khi đến nơi, anh cho em mắng thỏa thích."
"Nơi" trong miệng Diêu Khiêm Mặc là một kho hàng phía tây bến cảng.
Lúc này là rạng sáng, xung quanh bốn phía không người.
Ven đường, tôi nhìn thấy số hiệu kho hàng, kinh ngạc, mắt chằm chằm
nhìn bảng hiệu, tầm mắt không chịu di chuyển. Tất cả những kho hàng này
cũng một mã, tôi nhớ rõ tất cả chuỗi mã này, tất nhiên cũng nhớ rõ chủ
sở hữu của nó.
Hà Vạn Thành.
Diêu Khiêm Mặc theo ánh mắt của tôi c