
"Chính là cái người quân nhân lần đó đi chung với cô."
"A, anh ta hả, đã biến thành bươm buớm bay đi rồi."
"...."
Dưới sự cam kết bảo đảm kiên trì của Tống Á, cuối cùng Sửu Sửu lại bị Tống Á mang đi.
Mấy ngày này Liên Hạo Đông rất vội nên chưa kịp gọi điện hẹn gặp Trần Hiểu Sắt, chỉ thỉnh thoảng nhắc nhở cô một câu: "Phi Hồ còn chưa ăn bữa tối của em." Sau khi cô tan tầm không thể làm gì khác hơn là vội vã đi về đại viện. Bởi vì cô thỉnh thoảng sẽ làm thêm giờ, cho nên hai ngày trước Phi Hồ đều bị bỏ đói, cô cũng cảm thấy rất áy náy. Hôm nay cô tan việc rất muộn, vì đề phòng nó bổ nhào cô, cô không vào từ cửa nhỏ của viện, mà là vào từ cửa chính.
Phi Hồ không ăn thức ăn cho chó. Nó ăn ngũ cốc, thịt tươi, thịt chín, mì phở cũng có thể ăn một chút, chắc là vì dễ nuôi. Cô lấy thịt gà ném cho nó, lại chạy trước chạy sau thay nước mới cho nó.
Nghĩ tới còn phải lại chạy về chỗ ở của mình thì cô cảm thấy rất mệt, an vị ngồi trên ghế sofa nghỉ ngơi, sau lại mệt mỏi mà ngủ mất.
Buổi tối này, cá đã tự cắn câu.
Liên Hạo Đông dính cả người lên ôm hôn cô. Trần Hiểu Sắt bị râu ria của anh cọ tới cọ lui làm tỉnh lại. Cô đẩy người đàn ông đang đè ở trên người mình nói: "Đừng hôn nữa, tôi có chuyện này muốn nói với anh."
Liên Hạo Đông cười gian xảo: "Em nghĩ xem một người đàn ông cùng một cô gái ở trên giường sẽ nói chuyện gì?"
Cô khẽ cắn lên môi anh: "Có chuyện muốn nói với anh thật."
Anh bị đau, vỗ nhẹ vào mông cô, hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Trần Hiểu Sắt gian nan rời khỏi từ dưới người anh, nói: "Tôi cảm thấy hai người chúng ta tiến triển quá nhanh rồi, anh thấy thế nào?"
Liên Hạo Đông nói: "Là chuyện này?"
Trần Hiểu Sắt trịnh trọng gật đầu.
Liên Hạo Đông khéo hiểu lòng người hỏi, "Cô bé, có phải em đang trách tôi quá vội vàng hay không?"
Trần Hiểu Sắt nói: "Đúng vậy, anh thử nghĩ xem chúng ta chưa gặp mấy lần đã lên giường rồi. Tôi không thể chấp nhận được cho nên tôi cần có thêm thời gian suy nghĩ thật kỹ. Anh có thể đồng ý với tôi không?"
Liên Hạo Đông không nói gì, tay cũng rất không đàng hoàng mà ôm lấy người cô, trên mặt thì giả bộ không nghe thấy. Anh cũng biết mình đã quá nóng nảy. Nhưng anh đã chịu nhiều thiệt thòi rồi. Lão Nhị vẫn không có chút tác dụng nào, loại khổ sở này có ai hiểu cho anh?
Trần Hiểu Sắt thấy anh không trả lời, liền hỏi: "Anh không nói gì tức là đồng ý rồi?"
Liên Hạo Đông nói lảng sang chuyện khác: "Tôi nghĩ trước hết ngày mai nên tới trại lính chọn người thì tốt hơn. Vóc người thế nào đây? Bộ đội phòng không là tốt nhất. Binh lính ở đó đều là trong tram một tuyển. Gương mặt thì thế nào đây? Trong núi sâu ở Hà Bắc có một quân hoa tuyệt thế của bộ binh. Nghe nói mọi người ai nấy đều rất đẹp trai có thể trực tiếp kéo đi đóng phim. Aiz! Buồn thật."Liên Hạo Đông nằm xuống, tỏ vẻ khó khăn.
Trần Hiểu Sắt giờ phút này cực kì kích động, quên mất mới vừa rồi nói cái gì, lật người ngồi dậy, nửa người áp đến bên người Liên Hạo Đông, cọ qua lại cọ nói: "Anh đã nói sẽ mang tôi đến trại lính chọn trai đẹp, đúng không?"
Liên Hạo Đông lấy tay cô đặt vào hông của mình, đáp: "Tôi có nói à? Không nhớ rõ."
Người này vậy mà lại lật lọng, cô thật muốn dùng sức nhéo lên eo anh, xem anh còn chống đỡ được không. Nhưng bây giờ cô không thể làm như vậy. Cô biết đạo lý bách luyện cương hóa ngón tay mềm, cả thân hình áp lên người Liên Hạo Đông, phe phẩy trên bờ vai của anh mềm mại làm nũng: "Tôi muốn đi, tôi muốn đi. Anh, anh dẫn tôi đi xem được không?"
Liên Hạo Đông bị lời nũng nịu của cô kích thích mà run lên, trái tim như vọt ra khỏi cổ họng. Cô nhóc này đột nhiên tản ra nhiều phong tình như vậy thật đúng là làm cho người khác vui mừng. Lão nhị nhà anh lập tức chấn phấn. Tối nay hy vọng ông trời rủ lòng thương xót cho anh một lần, có thể làm cho nỗi khổ sở của anh buông thả một lần.
Ánh đèn mờ ảo, không khí mập mờ theo Trần Hiểu Sắt làm nũng chập chờn lay động, tiếng tim đập nhanh thình thịch của hai người cũng nghe rất rõ ràng. Cái này gọi là hormone yêu lặng lẽ phát ra ngoài. Xem nếu cứ từ chối nữa thì không thú vị. Cô giống như người thích mặt ngoài buồn bực, bên trong rối rắm, miệng lại thất đức bại hoại rồi.
Lúc không gặp anh, cô sẽ nhớ anh. Lúc nhìn thấy anh lại ghét anh. Loại tình cảm phức tạp đan xen này khiến cô đặc biệt khó chịu. Chẳng lẽ cô vẫn từ chối anh là vì sợ yêu anh hay ư?
Đột nhiên như tỉnh ngộ như được soi sáng. Đúng, người này rất xuất sắc, yêu anh là chuyện sớm hay muộn. Chuyện này đến tột cùng đã bắt đầu từ lúc nào?
Lần đầu tiên anh hôn cô? Lần đầu tiên anh vuốt ve thân thể cô? Hay là xế chiều hôm ấy, anh bước từ trên xe xuống như thiên thần, cứu côtrong nháy mắt? Hay là cái ôm ấm áp trong lòng. Nghĩ tới nghĩ lui cũng không tìm được. Trời ạ, cô vậy mà lại hồ đồ.
Liên Hạo Đông híp mắt nhìn biểu hiện luống cuống của Trần Hiểu Sắt, nội tâm tràn đầy nhộn nhạo, kích thích anh như thể cá mắc lưới. Trần Hiểu Sắt cưỡi lên người Liên Hạo Đông ở ngay bộ phận kia, vị trí có thể nói là vừa vặn, vận sức chờ phát động .
Giọng của hai người cũng bắt đầu trở nên mập mờ lộn xộn từ đây. A