
nh vuốt ve lưng cô, khẽ hỏi một câu: "Nó đã đi rồi à?"
Trần Hiểu Sắt xấu hổ gật đầu, cô biết anh hỏi đến dì cả của cô.
"Thật sự muốn như vậy?"
Trần Hiểu Sắt lại gật đầu một cái.
"Để xem biểu hiện tối nay của em. Nếu tôi hài lòng, sáng sớm ngày mai sẽ lên đường với tôi. Không hài lòng thì sáng sớm ngày mai một mình tôi lên đường."
Cô nhìn người kia xấu xa quyến rũ cô, cắn răng định lật người xuống. Người này chắc chắn không tốt bụng, thông minh như tôi mới không mắc mưu anh. Liên Hạo Đông nắm chặt eo cô, không để cho cô đi xuống, khóe miệng nhếch lên: "Hối hận? Muộn rồi."
Anh ngồi dậy, vừa hay ôm cô vào lòng, dùng phương pháp khoa học giải thích, tư thế này của bọn họ gọi là uyên ương ôm ấp.
Liên Hạo Đông đặt từng nụ hôn xuống, cô xấu hổ né mặt khỏi công kích. Anh lại sờ nhẹ , cô lại trốn. Ha ha! Có lẽ cô nhóc này đùa giỡn đến nghiện, như thế này mà cô đã muốn không diễn nữa? đây chỉ là một tiết mục ngắn.
Nín nhịn nhiều năm như vậy lão gia Liên Hạo Đông đã không kịp đợi. Anh lấy tay trái giữ hông cô, tay phải đỡ gáy, từng nụ hôn mãnh liệt rơi xuống, thô bạo cộng thêm dùng lực. Anh không cạo râu, râu như gai đâm làm môi Trần Hiểu Sắt hơi đau, trong cổ họng không tự chủ phát ra tiếng ‘ưm’ nhỏ bé yếu ớt.
Tối nay Liên Hạo Đông rất hăng hái, dồn đủ tinh lực chậm rãi chơi đùa.
Anh vén áo cô lên tới chỗ nào đó, hứng thú dào dạt, cũng không cởi vạt áo của cô, mà lại đem lấy hai đóa hồng mai ra khỏi áo, ngón tay thon dài xoa lên, liên tục xoa nắn, một vòng lại một vòng, xoa theo chiều kim đồng hồ, sau chuyển ngược chiều kim đồng hồ.
Trên người Trần Hiểu Sắt đã lấm tấm mồ hôi. Liên Hạo Đông về cũng chưa tắm. Hai người tiếp xúc lẫn nhau đã ươn ướt. Nhưng bọn họ ai cũng không rõ ghét bỏ ai, lại tăng thêm rất nhiều lạc thú.
Miệng Trần Hiểu Sắt bị Liên Hạo Đông xâm lược, anh chỉ để lại cho cô một chút không khí thở dốc, mỗi khi buông cô ra cô đều há lớn miệng hít không khí.
Liên Hạo Đông cạy hàm răng cô ra, từ từ dụ dỗ cô đưa đầu lưỡi của mình. Mấy phút sau, đầu lưỡi của cô đúng như anh mong muốn, nhẹ nhàng trượt ra khỏi môi anh đào đưa vào miệng của anh. Anh lập tức ngậm chặt mút cắn. Không đủ, như vậy cũng không đủ, nhanh chóng xâm nhập trong miệng cô, mang theo động tình mà thở dốc, dùng đầu lưỡi của mình vơ vét từng ngóc ngách trong khoang miệng.
Trần Hiểu Sắt bị anh hôn đến thở gấp ngâm khẽ, động tình không dứt. Cô muốn bộc phát, ôm chặt Liên Hạo Đông nhiệt tình hôn trả lại. Đầu lưỡi hai người quấn lấy nhau từng vòng, liên tục vô tận.
Liên Hạo Đông cảm thấy bộ vị nào đó đã cứng rắn đến phát đau, anh không nhịn được mà áp lên người Trần Hiểu Sắt qua lần áo, Trần Hiểu Sắt vô cùng phối hợp"Ừm" một tiếng. Cô gái yêu kiều than nhẹ khiến tim của anh khẽ run lên, bắt đầu cởi quần áo của Trần Hiểu Sắt.
Trần Hiểu sắt còn căng thẳng hơn cả anh, nhớ tới mấy cái áo bị xé rách vẫn chưa được bồi thường, vừa hôn vừa hàm hồ nói: "Không đừng xé quần áo của tôi."
Hôm nay cô mặc áo T-Shirt, rất dễ cởi. Nhưng Liên Hạo Đông ngại rắc rối, xé toạc nó ra một cách thô bạo. Nhìn nửa người trên của vợ mình anh cảm thấy vô cùng vui sướng. Cô xinh đẹp như sứ trắng thượng hạng.Nếu có thể, anh thật hy vọng ngày nào cô cũng không mặc quần áo mà đi tới đi lui, muốn sờ liền sờ, muốn làm liền làm, rất tiện lợi. Thú vui tệ hại.
Gò bồng đảo bị Liên Hạo Đông phơi bày ra ngoài đập thẳng vào mắt, đúng như anh nghĩ lão Nhị đã đong đưa trên dưới.
Đàn ông có sự lưu luyến với người phụ nữ mà mình ôm trong lòng. Đây là nơi bọn họ lưu luyến cả đời. Khi bọn họ mút nó một cách thỏa thích thì có thể xuất hiện kích động muốn bảo vệ như thể đứa trẻ yêu mẹ. Bàn tay to của anh như sờ lên vật quý nhất, thưởng thức sự phong mãn của nó. Làn da cô trắng ngần, mềm mại ngọt ngào. Một trong những cách đàn ông thích nhất là ngậm lấy chỗ đầy đặn của người phụ nữ mà mình yêu, lao nhanh trên đó mà kêu gào. Anh cũng không phải là ngoại lệ.
Anh hôn lên xương quai xanh của cô, từ từ đi xuống, ngậm một quả hồng đào cắn nhè nhẹ, Trần Hiểu Sắt run lên một hồi, cô nói: "Đừng, tôi còn chưa tắm."
Liên Hạo Đông đã di chuyển đến một quả hồng đào khác, mút thêm vài cái, nói: "Làm xong chúng ta sẽ tắm cùng nhau." Không được, cô nhóc này nói quá nhiều. Miệng của cô phải nói từ khác, ví dụ như tiếng kêu lúc động tình chẳng hạn. Liên Hạo Đông còn có thói xấu là mỗi lúc mấu chốt, người khác sắp phát
cáu thì anh lại bình tĩnh. Thấy người ta càng ngày càng vội anh còn hỏi
vặn một câu: "Hồi hộp vậy à?"
Người ta cũng phải hỏi anh: "Anh không hồi hộp chút nào?"
Anh sẽ hỏi lại: "Anh hưởng thụ loại kích thích sắp tới giới hạn này."
Liên Hạo Đông cởi quần Trần Hiểu Sắt, người đẹp chính thức bị lột gần
sạch, cứ hoa lệ lệ nằm trên giường như vậy, thật sự là dùng tay che chỗ
nào cũng không đủ.
Hôm nay anh mặt quần lót màu đen bó sát người, vị trí ở giữa đã phồng
lên thật cao, hình dáng bên ngoài lớn hơi dọa người. Anh quỳ gối hai bên chân cô, dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn cô, bắt lấy bàn tay Trần Hiểu Sắt
đang che chỗ riêng tư, đặt lên vị trí kia của mình, nói: "Vợ, sờ nó, sau