
àng trở nên xa vời hơn, còn đọng lại chỉ là những khoảnh khắc lúc nhỏ cùng Hà Ngọc Thành trộm táo nhà người khác.
Khi học trường quân đội, phần lớn thời gian anh đều cùng súng ống làm bạn, bãi bắn bia, căn cứ, ký túc xá, căn tin, cuộc sống rất đơn giản. Vào quân ngũ cũng vậy, mỗi ngày đều liên tục chuyên tâm tập luyện. Tuổi xuân cùng niềm đam mê cháy bỏng được thay thế bằng những tháng ngày cô đơn tẻ nhạt.
Liên Hạo Đông hớp một ngụm bia rồi ném cho Phi Hồ một miếng thịt, nhìn Trần Hiểu Sắt chỉ trích: "Đừng vác bộ mặt đó để dọn vệ sinh, tâm trạng như vậy có làm mãi cũng không xong nổi."
Trần Hiểu Sắt không để ý tới anh, vẫn hì hục với công việc lau bàn của mình.
Liên Hạo Đông lại nói: “Em giũ nhẹ tay thôi, nếu giũ dính lên người anh coi chừng anh phạt em tắm luôn cho anh đó."
Trần Hiểu Sắt trừng mắt liếc anh một cái, ánh mắt như muốn giết người, Liên Hạo Đông đang khui sang lon bia thứ hai, bọt bia bắn tung tóe văng đầy trên đất. Còn ra vẻ như một ông chủ sai bảo người làm: “Lại đây, lau lại chỗ này lần nữa, anh lỡ tay làm đổ bia rồi."
Trần Hiểu Sắt vừa mệt vừa đói, cơn giận đã bóc lên đến đỉnh điểm, mà Liên Hạo Đông còn ngồi đó thêm gió thổi lửa, làm không biết mệt. Cô lấy khăn lau ném lên bàn nói: "Để tôi ăn xong rồi làm tiếp có được hay không?"
Liên Hạo Đông nói: "Vậy em phải hứa với anh...Sau này khi anh đi rồi em phải cách hai ngày đến đây quét dọn vệ sinh một lần."
"Được, tôi đồng ý!"
"Đồng ý sảng khoái như vậy, chắc chắn là không phải thật lòng rồi."
Trần Hiểu Sắt cũng chẳng cần sự cho phép của Liên Hạo Đông nữa, chồm tới đống đồ ăn trên bàn như bạch tuột vồ mồi. Nhưng Liên Hạo Đông là ai còn cô là ai, anh dễ dàng để cô đánh chén như vậy sao? Trần Hiểu Sắt không giành được không thể làm gì khác hơn đành khóc lóc uy hiếp: "Liên Hạo Đông, nếu anh không cho tôi ăn, tôi sẽ đi gọi cô gái vừa đuổi đi ban nãy lại ngay lập tức, nói cho cô ta biết anh muốn cô ta sinh con cho anh."
Liên Hạo Đông lại nhét cho Phi Hồ một miếng thịt, cũng nhét cho Trần Hiểu Sắt một miếng, ung dung thong thả nói: "Em dám sao?"
Trần Hiểu Sắt nuốt xuống miếng thịt rồi trợn ngược trợn xuôi nói: "Nếu như có cơ hội gặp mặt lần nữa, anh chống mắt lên nhìn xem tôi có dám hay không nhá." Bản lĩnh của bổn cô nương cũng không phải là hạng khoác lác đâu, mấy chuyện xấu xa hay những lời nói khiến người khác phải rợn tóc gáy tôi đều có thể nói liên miên không ngừng đấy! Liên Hạo Đông nói: "Về sau, không cho phép em nói những câu như vậy, nếu không tự gánh lấy hậu quả!"
Trần Hiểu Sắt giành lại thức ăn trong tay anh, bỏ một miếng thịt vào miệng, nói: "Nghiêm trọng như thế à? Anh đừng dọa tôi!"
Liên Hạo Đông trịnh trọng gật đầu, bày tỏ việc này rất nghiêm trọng, tôi không phải đang hù dọa em.
Trần Hiểu Sắt ăn rất vui vẻ, căn bản cũng không có để ý đến lời anh nói. Liên Hạo Đông rót cho cô một ly nước, nhẹ giọng đọc thần chú: "Sau này khi đi cùng với tôi, không tránh khỏi những cuộc xã giao với những người có chức lớn, cho nên bắt đầu từ bây giờ em phải hạn chế lời nói, phải biết lúc nào nên nói gì lúc nào không nên nói, hiểu không?"
Chắc hẳn đang rất đói bụng, dáng vẻ khi ăn của Trần Hiểu Sắt vô cùng khó coi, có vẻ ăn rất ngon, lại không quên đưa lời phản đối: "Sau này sao tôi lại ở cùng với anh?"
Liên Hạo Đông nói: "Chẳng lẽ em không muốn gặp được đại minh tinh? Hay nhìn thấy vị chính khách xung quanh đều có vệ binh kia sao?"
Cô lắc đầu nói: "Tôi gặp bọn họ, thì bọn họ sẽ cho tôi tiền ư?"
Liên Hạo Đông lắc đầu.
"Vậy không được, gia rất bận, không rảnh gặp những người không quan trọng."
Liên Hạo Đông lấy tay gõ nhẹ ót cô, nói: "Lại nói bậy nữa, lúc đi chung với tôi những lời này nên nói ít một chút, khi gặp ba mẹ tôi cũng không cho phép em nói như vậy, biết không?" Trước mặt những chiến hữu của anh có thể để mặc cho cô nghịch ngợm, nhưng ở trước mặt cha mẹ anh, anh không cho phép cô nói như thế. Anh rất rõ ràng, mẹ của anh Vương Ngọc Lam tuyệt đối sẽ không thích ngôn hành cử chỉ của cô, vì tránh cho mẹ chồng nàng dâu mâu thuẫn, anh phải giải quyết đi cái rào cản này.
Trần Hiểu Sắt không có coi đó là chuyện quan trọng, nói: "Gặp cha mẹ anh? Liên quan gì đến chuyện của tôi!"
"Đừng ăn nữa." "Liên Hạo Đông tức giận lấy cơm trong tay cô đi, "bịch" một tiếng rơi xuống đất, toàn bộ đều ném cho Phi Hồ.
Trần Hiểu Sắt ngậm một họng thức ăn trong miệng, hô to một tiếng: "Á.... !" Sao người này lại biến thái như vậy, nói trở mặt liền trở mặt, hiếp đáp người, cô chỉ mới ăn được lửng bụng.
Quẳng đũa xuống, cô tức giận. Nói tức giận liền tức giận, không đùa giỡn với anh nữa.
Liên Hạo Đông đứng lên kéo bọc đồ ăn trong tay cô lại, trầm thấp hỏi "Em đi đâu?"
Nếu gia để ý đến anh, thì gia đây chính là con anh, cô quyết định đi. Dùng sức đoạt được mấy thứ, sao có thể dễ dàng bị cướp đi chứ?
Liên Hạo Đông hoàn không ý thức được mình đã làm tổn thương lòng tự ái của cô, tuôn ra một câu: "Muốn đi ư? Không có cửa đâu."
Trần Hiểu Sắt thật sự tức giận. Được rồi, quần áo của cô đưa cho cô gái khác cô có thể không so đo, sai khiến cô quét dọn v