The Soda Pop
Rừng Hổ Phách

Rừng Hổ Phách

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322990

Bình chọn: 7.00/10/299 lượt.

phải Quý Thị cũng đã phải đấu tranh, giành giật để có được ngày hôm nay hay sao? Đánh giá người khác bằng con mắt như vậy là không công bằng, mà đánh giá một người trẻ tuổi như vậy lại càng không nên.

Có phải vậy không ạ?

Ông Ôn Hồng nhìn cô chằm chằm, hai người im lặng đối diện nhau qua

webcam, mãi năm phút sau, ông Ôn mới nói một câu:

- Hi vọng là cô cũng có thể dùng tài ăn nói này để thuyết phục mẹ chồng tương lai của mình.

Nói rồi ông tắt webcam, Tô Hòa ngẩn ra mất một lúc, sau đó không nén

được tò mò nên quay sang hỏi San Ni ở bên cạnh:

- Bác ấy nói thế là có... ý gì vậy?

San Ni khẽ mỉm cười, chớp chớp mắt:

- Cô vẫn chưa hiểu à? Như thế là ông ấy đã công nhận cô rồi. Còn lại chỉ có

một mình bà Quý nữa thôi.

- Bà Quý là người như thế nào?

San Ni hỏi lại:

- Theo cô bà ấy là người như thế nào?

- Chắc không phải là nhân vật phản diện quần là áo lượt nhưng tư tưởng

hẹp hòi, vừa cay nghiệt lại vừa ích kỷ giống như trong kịch chứ?

San Ni bật cười:

- Sao cô không tự mình đi xem thế nào?

- Cái gì?

Tô Hòa tiện thể liếc nhìn ra, thấy một chiếc xe RV đậu yên bên đường trước

cửa quán cà phê.

Kính cửa xe đen ngòm từ từ hạ xuống, một người phụ nữ khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi lộ diện, gương mặt rất đẹp, trên người mặc bộ đồ lông thú đắt tiền, trông không khác gì các quý bà cao quý trong kịch múa rồi.

Đầu óc Tô Hòa như có tiếng nổ, lẽ nào lại là bà ấy?

- Chào bác ạ! - Năm phút sau, Tô Hòa run lẩy bẩy bước đến trước xe.

Quý bà xinh đẹp trông thấy cô nhưng không tỏ thái độ lạnh lùng uy nghiêm

như cô tưởng mà lại nở một nụ cười dịu dàng, trả lời một cách vừa tao nhã lại

vừa không mất đi cảm giác thân thiết:

- Chào cháu. Đến đây, lên xe đi.

Cửa sau xe mở ra, cô đành phải ngồi vào ngang hàng với bà ở ghế sau.

Người lái xe nổ máy xuất phát.

Cô không biết họ đưa mình đi đâu nhưng lại không tiện hỏi nên chỉ cúi đầu,

lặng lẽ đợi giông tố sắp xảy ra.

Quý bà xinh đẹp nhìn cô, nhìn từ những ngón tay thô kệch đến bộ quần áo giản dị, rồi lại nhìn hai đầu gối ngại ngùng tì sát vào nhau và gương mặt nhìn

nghiêng hơi cúi xuống của cô, chậm rãi nói:

- Đây là lần đầu tiên... chúng ta gặp nhau phải không?

- Dạ, vâng ạ. Thực ra vào dịp Tết cháu đã từng đến Rome nhưng cả bác và

bác trai đều không có ở đấy...

Vào dịp Tết cô đã cố tình đưa Tô Ngu cùng đến Rome để chuẩn bị gặp cha mẹ chồng tương lai nhưng không ngờ cả Quý Văn Văn và Ôn Hồng đều không

xuất hiện. Bà Quý Văn Văn giải thích:

- Lúc đó bác không được khỏe, ngại vận động nên ở lại trụ sở tập đoàn ở Mĩ ăn tết cùng anh trai bác. Thật có lỗi quá.

- Sao thế được ạ, nếu biết trước là bác không khỏe thì lẽ ra chúng cháu đã phải đến thăm bác mới đúng chứ! - Thật đúng là, tại sao lúc đó Ôn Nhan Khanh không nói cho cô biết lí do này, để đến nỗi cô còn cho rằng mình đã bị bô mẹ chồng tương lai ghét bỏ, vì thế họ mới tránh không gặp cô.

- Nhan Khanh từ nhỏ đã có tính độc lập, khi lớn lên cũng không gần gũi hai bác lắm.

Trong lúc nói như vậy, bà Quý Văn Văn luôn nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt không thể nhận ra là buồn hay vui, nhưng từ sâu trong đáy mắt dường như lại chất chứa nỗi niềm.

Tô Hòa không biết tiếp lời thế nào, trong lòng liên tục thầm trách Ôn Nhan Khanh cả trăm lần: Lúc nào cũng nói rằng quan hệ mẹ chồng nàng dâu rất khó, nếu vậy thì anh phải giải quyết tốt mối quan hệ mẹ con trước, để còn đặt

nền móng tốt cho em chứ!

- Có điều bây giờ nó sắp kết hôn, bác cũng coi như đã yên tâm rồi. Bà Quý Văn Văn quay sang cười với cô.

Vì không biết hàm ý thật đằng sau nụ cười kia nên Tô Hòa đành lúng túng cười đáp lại. Bà mẹ chồng tương lai này... có vẻ là người sâu xa khó lường... thật không hổ danh là mẹ của Ôn Nhan Khanh.

- Đã chọn được thời điểm kết hôn rồi chứ?

- Dạ rồi ạ, ngày 20 tháng 4...

- Đã quyết định địa điểm tổ chức hôn lễ ở đâu chưa?

- Dạ, ở Provence.

- Chỗ ấy đẹp đấy, một biển hoa oải hương rất đẹp! - Bà Quý Văn Văn vừa

cười vừa nhìn Tô Hòa - Màu tím tôn cháu lên đẹp lắm.

Mặt Tô Hòa bỗng nhiên đỏ bừng, chân tay không biết để vào đâu.

- Cám ơn... bác.

- Bác không biết thứ gì có thể làm quà cưới cho hai đứa, hơn nữa cũng

không thạo mua đồ, đây chỉ là chút tấm lòng của bác - Bà Quý Văn Văn vừa nói vừa đưa một chiếc túi da sang cho cô.

Tô Hòa vội đưa hai tay ra đón lấy rồi tò mò mở ra xem, bên trong là một phiếu tuyển dụng.

- Treasure! Trời đất! Trời... - Tô Hòa bỗng nhiên nói năng không ra đầu cuối gì.

Hóa ra trong chiếc túi da này đựng một chiếc phong bì có tờ phiếu thông báo tuyển dụng vào Treasure. Tên và thông tin cá nhân của cô đều đã điền đầy đủ, chỉ chờ cô trực tiếp kí vào nữa là xong.

- Cháu thực sự có thể vào làm việc ở Treasure ư? - Tô Hòa cảm thấy như đang nằm mơ - Cháu nghe nói bắt buộc phải có kinh nghiệm làm việc từ năm năm trở lên, hơn nữa còn phải có tiếng tăm nhất định trong lĩnh vực biên tập của ngành thì mới có đủ tư cách dự tuyển vào Treasure. Nhưng cháu mới chỉ công tác được có hai năm...

Bà Quý Văn Văn nhíu mày:

- Nhan Khanh không nói gì