Snack's 1967
Rừng Hổ Phách

Rừng Hổ Phách

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323010

Bình chọn: 8.00/10/301 lượt.

tự đi tìm câu trả lời anh ấy đang ở đâu. Chị họ, chúc chị may mắn.

Tô Hòa trừng trừng nhìn Diệp Nhất rất lâu.

- Chứng sợ hãi tiền hôn nhân ư? - Lần này người hỏi vặn lại là bà Đồng

Tiểu Thanh.

Không hiểu sao khi nghe thấy âm thanh quen thuộc trong điện thoại, Tô

Hòa bỗng nhiên xúc động đến nỗi chỉ chực khóc òa:

- Vâng, mẹ à, anh ấy đã biến mất suốt ba hôm nay rồi, con không thể nào liên lạc nổi, cả em họ và học trò anh ấy cũng không biết anh ấy đi đâu. Mẹ nói xem có phải là anh ấy hối hận rồi không? Có phải bỗng nhiên anh ấy không muốn lấy con nữa hay không? Vì thế nên mới né tránh con phải không? Mẹ, con bỗng nhiên cảm thấy mình đúng là đã quá tùy tiện, quá sơ suất khi nhận lời lấy anh ấy, bởi vì con thật sự chưa hiểu con người này lắm, giống như bây giờ anh ấy đã đi đâu mất, mà con thì lại không nghĩ ra sẽ phải đến nơi nào để tìm anh ấy.

Một hồi lâu vẫn chưa thấy người ở đầu dây bên kia trả lời.

- Mẹ nói gì đi chứ, con xin mẹ đấy. Hãy chỉ cho con cách phải làm sao?

- Về đi.

- Hả?

- Về nhà đi! - Giọng nói của bà Đổng Tiểu Thanh xem ra có chút nghẹn

ngào, nhưng trong giọng nói nghẹn ngào đó còn có nhiều thứ khác nữa - Không kết hôn thì không kết hôn, về nhà với mẹ đi. Dù có xảy ra bât kì chuyện gì thì mẹ cũng vẫn luôn đợi con ở nhà.

- Mẹ... - Tô Hòa bịt miệng, cúi đầu xuống, run rẩy nói ba tiếng - Cam ơn mẹ.

Cô gác máy.

Trong lòng cô đã có câu trả lời.

Cô không thể trở về nhà như thế này được, không thể để mẹ phải lo lắng,

băn khoăn và khó chịu cùng với cô.

Diệp Nhất nói đúng, tự bản thân cô phải cố gắng đi tìm Ôn Nhan Khanh về chứ không phải là ngồi đây than vãn và cầu cứu khắp nơi như một con ruồi không đầu vậy.

Việc Ôn Nhan Khanh bỗng dưng biến mất nhất định là phải có nguyên do, nếu đúng là anh ấy vì hối hận mà bắt đầu trốn tránh cô thì chứng tỏ tình cảm giữa hai người vẫn còn tồn tại nhiều vấn đề. Hoặc là phải giải quyết cho xong những vấn đề đó, tiếp tục kết hôn, hoặc là nói rõ những vấn đề đó ra rồi hủy hôn.

Dù có thế nào thì cô cũng không bao giờ chấp nhận dự không rõ ràng như thế này. Một là một, hai là hai.

Ôn Nhan Khanh... Tô Hòa đứng thẳng người dậy, tự động viên tinh thần, nắm tay thành nắm đấm - Giữa chúng ta đã xảy ra chuyện gì? Hãy để tôi tìm ra câu trả lời.

Sáng thứ bảy, Tô Hòa hẹn gặp San Ni Tại một quán cà phê, sau đó nhờ sự giúp đỡ của cô ta để liên lạc được với cha của Ôn Nhan Khanh - ông Ôn Hồng - và nói chuyện với nhau qua internet.

Ông Ôn Hồng xuất hiện trên màn hình với dáng vẻ còn đang ngái ngủ, nhìn

cô hơi có chút khó chịu:

- Cô tìm tôi có việc gì vậy?

- Thưa bác - Tô Hòa hít một hơi thật sâu,sau đó mới nói tiếp - Bác có gì

không vừa ý với cuộc hôn nhân giữa cháu và con trai của bác không ạ?

- Cái gì hả? - Vì bất ngờ bị hỏi như vậy nên Ôn Hồng lộ vẻ sững sờ.

- Cháu biết rằng trong lần đầu tiên gặp mặt, cháu đã để lại cho bác ấn

tượng rất không tốt. Cháu thành thật xin lỗi bác. Bởi vì lần đó cháu tường nhầm bác là Happen, trước đó cháu đã được anh Ôn Nhan Khanh nhờ giúp đỡ

anh ấy thoát khỏi sự quấy rầy của Happen, vì thế cháu đã thể hiện hơi quá

đáng và phô trương. Xin bác thứ lỗi cho sự thất lễ nặng nề này.

Ông Ôn Hồng chỉ "hừm" một tiếng mà không nói gì.

Tô Hòa lấy hết can đảm nói tiếp:

- Bây giờ cháu đã chuẩn bị kết hôn với con trai của bác rồi, cháu rất mong

sẽ nhận được lời chúc phúc của bác. Nếu có chỗ nào bác không vừa lòng ở tính cách, cử chỉ... của cháu thì cháu xin sửa đổi. Cháu sẽ cố gắng để làm một người vợ tốt, khiến con trai bác được hạnh phúc. Xin bác hãy tin ở cháu.

Ở phía bên kia, ông Ôn Hồng nhìn cô chằm chằm,lát sau mới chăm chăm

nói:

- Cô là biên tập viên à?

- Vâng ạ. Cháu làm việc ở tạp chí Bách bảo tương ạ.

- Nghe nói cả tòa soạn đó chỉ có tổng cộng chín nhân viên.

- Vâng ạ, đó là một tờ tạp chí nhỏ.

- Cô không cảm thấy địa vị của mình khác xa so với Ôn Nhan Khanh à? -

Cuối cùng ông Ôn Hồng cũng đưa ra câu hỏi quan trọng nhất.

Còn Tô Hòa, vì đã có chuẩn bị nên không hề chùn bước mà chỉ mỉm cười:

- Cháu không nghĩ như vậy.

Ông Ôn Hồng nhíu đôi lông mày.

- Đúng là Quý thị là tập đoàn hàng đầu, quan trọng nhất trong ngành trang

sức, nhưng hiện nay đang là thời đại bùng nổ thông tin, một tác phẩm có

được thiết kế tốt đến mấy cũng đều cần có sức mạnh của truyền thông

chuyên nghiệp để thúc đẩy và tuyên truyền. Xét trên góc độ này cháu cảm thấy mình và Ôn Nhan Khanh có thể hỗ trợ và bổ sung cho nhau. Anh ấy dạy học, cháu làm công tác truyền thông, chúng cháu đều đang nỗ lực vì cùng một thứ. Đúng là hiện tại cháu chỉ đang là một biên tập viên cỏn con, tạp chí của cháu cũng chỉ là một tờ tạp chí hạng ba. Nhưng cháu chỉ mới có hai mươi lăm tuổi, cả sự nghiệp và gia đình đều chỉ là vừa mới bắt đầu. Trong tương lai có rất nhiều tình huống có thể xảy ra, biết đâu sau này cháu lại trở thành một Nellie Bly thứ hai, lập nên sự nghiệp huy hoàng đồng thời xuất hiện trên tem thư của Mĩ. Vì sao tại thời điểm này bác lại mặc định cháu ở vị trí hạng ba như vậy? Tương tự thế, chẳng