
i, mệt mỏi làm cho cảm giác buồn ngủ
ập đến, làm Lam Như Nhật mí mắt không ngừng cụp xuống.
"Nếu mệt thì ngủ một lát đi." hắn biết được tình trạng của nàng, quan tâm nói.
"Ngươi không mệt?" Nàng mạnh mẽ dùng một tia khí lực cuối cùng chống dậy hỏi,
tràn đầy nghi hoặc, cảm giác so với nàng, tinh thần của hắn tựa hồ là
phải tốt nhiều lắm rồi, nhưng khí lực của hắn so với nàng càng nhiều. . . . . .
"Không mệt." trong lời nói của hắn hiển nhiên hiểu trong
đầu nhỏ nàng đang suy nghĩ cái gì, xen lẫn một chút ý cười, đưa tay chải vuốt ái tóc dài đen nhánh của nàng.
"Vậy tại sao ta lại mệt như vậy. . . . . ." Lam Như Nhật thanh âm càng ngày càng nhỏ, ý thức từ từ mơ hồ.
"Ngủ tiếp đi một chút sẽ khá lên." Hắn dỗ dành.
Tiếng đáp lại không cách nào chống cự nồng nặc cơn buồn ngủ nữa, nàng chuyển
động tìm vị trí thoải mái nhất, giống như mèo dính ở trên người hắn.
"Thế nào?" Hạ Hầu Tà Nguyệt thấy nàng vừa mới khép mắt lại liền mở ra, giọng nói êm ái hỏi.
Lam Như Nhật ngây ngô nhìn hắn nhìn xuống, tiến lên hôn vào má hắn. "Ta yêu ngươi."
Cuối cùng nhớ rõ nói. Ngay từ lúc tối hôm qua hắn đang bên tai nàng nói với
nàng lời này, thời điểm đó nàng liền muốn nói như vậy cho hắn biết, chỉ
là khi đó thật mệt mỏi quá, làm cho nàng không kịp nói ra liền bị cơn
buồn ngủ xâm nhập.
Ánh mắt Hạ Hầu Tà Nguyệt chuyển sang mềm mại nhu hòa, dồn hết tất cả tình yêu ở trên trán nàng hạ xuống một nụ hôn.
"Ta cũng yêu nàng.”
Cảm giác rất kỳ quái. . . . . . Rõ ràng hai người đã thân mật như thế,
nhưng vào giờ phút này Lam Như Nhật trong đầu lại có ý nghĩ muốn tách
rời khỏi Hạ Hầu Tà Nguyệt . . . . . .
"Nhật nhi." Theo tiếng gọi
ầm ỉ, Hạ Hầu Tà Nguyệt tự nhiên từ phía sau ôm lấy nàng, vậy mà phản ứng của nàng lại vượt quá sự tưởng tượng của hắn.
"A!" Lam Như Nhật sợ hãi kêu ra tiếng, tại chỗ cả người nhảy xa ra, cũng chạy ra khỏi lòng ngực Hạ Hầu Tà Nguyệt.
"Ta. . . . . . Cái đó. . . . . ." Giấu đầu hở đuôi muốn giải thích, nhưng
nàng lại cái gì cũng không mở miệng được, chỉ là nàng muốn nhìn về phía
Hạ Hầu Tà Nguyệt đều không thể làm được, trong lúc đó gương mặt vô tình
chuyển hồng hơn.
Sau khi kinh ngạc qua đi, Hạ Hầu Tà Nguyệt đưa tay ôm nàng vào trong ngực, không nói gì, cúi người hôn lên môi của nàng.
"Đừng. . . . . ." Không nhịn được muốn tách rời khỏi, nhưng Hạ Hầu Tà Nguyệt
lại sớm một bước chiếm lấy cằm nàng, một tay giữ bên hông nàng lực đạo
càng thêm không cho nàng lùi bước. Mà khi Hạ Hầu Tà Nguyệt rốt cục chịu
dừng lại thì Lam Như Nhật đã mềm nhuyễn vô lực chỉ có thể dựa vào hắn để cho mình xuống .
"Nhật nhi, ngươi ghét để cho ta đụng ngươi
sao?" Hạ Hầu Tà Nguyệtkề sát gò má nàng, hỏi trực tiếp, thanh âm nhu hòa thấp hơn bình thường mang theo ma lực làm người ta không cách nào kháng cự.
"Không phải như vậy!" Lam Như Nhật vội vàng phủ nhận lời của hắn, nhất thời tình thế cấp bách giương mắt lên nhìn, chống lại ánh mắt Hạ Hầu Tà Nguyệt thì sửng sốt một chút, lập tức cuống quít quay đầu
sang một bên, cảm giác nhịp tim nhất thời tăng nhanh.
Làm sao bây giờ?
Lam Như Nhật không nhịn được tự hỏi, theo quan hệ tiến triển của hai người
cùng với thời gian chung đụng ngày càng nhiều, nàng đối với Hạ Hầu Tà
Nguyệt sức chống cự chẳng những không có gia tăng ngược lại yếu bớt, ảnh hưởng của hắn đối nàng chỉ cần một cái ánh mắt thì có thể làm cho tâm
nàng rối loạn.
"Nhật nhi" Hạ Hầu Tà Nguyệtnhận thấy được tâm tư
của nàng tựa hồ lại bay khỏi, không khỏi gọi, mặc dù nhìn trong mắt của
nàng có chút lờ mờ bất đắc dĩ, nhưng thanh âm vẫn là tràn đầy ôn nhu.
Lam Như Nhật thở dài rất lớn, vùi mặt vào trước ngực Hạ Hầu Tà Nguyệt, khi
hắn đối với cử động này có chút khó hiểu thì nàng đã trước một bước nói
ra:
"Muốn thế nào mới có thể làm cho ta ít yêu ngươi một chút a. . . . . ." Âm điệu Lam Như Nhật mang theo một chút buồn bả, không nhịn
được lại thở dài lần nữa.
"Tại sao muốn ít yêu ta một chút?" Hạ
Hầu Tà Nguyệt nghe được đại biểu ý nghĩa trong lời nói của nàng, cũng
không bởi vì nàng lời nói này mà tức giận, hắn khẽ nhếch khóe môi lộ ra
vẻ vui mừng.
"Bởi vì như vậy đối với thân thể sẽcó vẻ tốt hơn." Lam Như Nhật dựa vào người hắn, trả lời.
"Có ý tứ gì?" Ngữ điệu yêu mến mang vẻ không đoán trước được, Lam Như Nhật
nói không có đầu đuôi làm cho Hạ Hầu Tà Nguyệt nghi hoặc khó hiểu.
"Ý tứ chính là nếu như có thể ít yêu ngươi một chút, vậy ta cũng sẽ không
mỗi lần gặp lại ngươi sẽ đỏ mặt." Có trời mới biết nàng suy nghĩ nhiều
vẫn nhìn chằm chằm vào hắn xem, hết lần này tới lần khác chỉ cần nhìn
ánh mắt của hắn, nàng liền không nhịn được sẽ quay đầu sang một bên đỏ
mặt, làm cho nàng hoàn toàn không có cách nào tốt nhất để thưởng thức
khuôn mặt tuấn mỹ của hắn.
"Hơn nữa nhịp tim cũng sẽ không động
một chút là đập nhanh." Lam Như Nhật kề gần hắn, vẻ mặt có bất đắc
dĩ."Nhưng là làm không được a. . . . . . Căn bản là không có biện pháp
không thương ngươi thôi. . . . . ."
Lam Như Nhật tự mình nói lại
lắc đầu than thở, tựa hồ hoàn toàn quên Hạ sự hiện diện của Hạ Hầu Tà
Nguyệt mà nàng cũng