Teya Salat
Ra Tường Ký

Ra Tường Ký

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324290

Bình chọn: 7.00/10/429 lượt.

uống, khóc phi thường thương tâm.

Mọi người vẫn đang ngây ngốc, trong khoảng thời gian ngắn không ai dám nói gì, không dám nhúc nhích.

Chỉ có Ngọc Trúc cúi

đầu, cẩn thận an ủi lão gia nhà mình. Nhưng hắn càng nói nhỏ nhẹ, Cổ Bân càng kêu thảm căn bản không để ý tới hắn.

Qua một hồi lâu, Cận

gia tẩu tử lại mở miệng : “Cổ đại nhân, tuổi ngừơi cũng không nhỏ khóc

lóc như vậy không tốt cho sức khỏe đâu.”

Nói xong lại nói với Cổ

Vưu Chấn đang ngây ngốc: “Cổ thiếu gia, dù sao Cổ đại nhân cũng là phụ

thân của ngươi, cho dù có cái gì không phải cũng đã là chuyện quá khứ,

hãy quên đi. Ngươi mau khuyên nhủ phụ thân ngươi, đừng để ông ấy khóc

nữa.”

Cổ Vưu Chấn đứng yên, phụ thân hắn thấy Cổ Vưu Chấn như vậy trong lòng càng thêm khó chịu, hít một hơi dài đứng lên.

Việc này khiến ngay cả Hứa Tam Nương cũng hoảng hốt, dù sao tuổi lão Cổ đại

nhân cũng không ít, cũng không thể ép buộc người ta như vậy, không phải

sao?

Vì thế vội nói: “Liễu Liễu a, ngươi đưa tiểu Cổ đại nhân vào buồng trong đi, chúng ta sẽ khuyên nhủ đại Cổ đại nhân.”

Cận Liễu Liễu không thể không nghe, đành phải đi qua nhẹ nhàng nói với Cổ Vưu Chấn: “Chúng ta vào đi thôi.”

Thần sắc Cổ Vưu Chấn xám như tro, hắn liếc mắt nhìn Cổ Bân một cái, đi theo Cận Liễu Liễu vào phòng trong.

Trở lại gian thư phòng kia, Cổ Vưu Chấn cúi đầu ngồi xuống, má phải vẫn đỏ rực.

Cận Liễu Liễu đứng ở cửa nghĩ nghĩ một lát rồi đi ra bưng một chậu nước vào, cầm lấy một cái khăn lau mặt cho hắn.

Bỗng nhiên Cổ Vưu Chấn vốn vẫn không nhúc nhích vươn tay bắt lấy tay Cận

Liễu Liễu, để cả tay nàng và chiếc khăn vẫn giữ trên mặt mình: “Liễu

Liễu, chắc nàng vẫn còn nhớ ta từng đáp ứng nàng đến một ngày nàng có

thể hiểu được ta sẽ nói cho nàng biết vì sao ta lại giả bệnh nhiều năm.”

Đầu óc Cận Liễu Liễu nhanh chóng xoay chuyển một lát, lập tức trả lời: “Ta nhớ rõ.”

Bất quá, bây giờ chính là lúc để nói sao?

Cổ Vưu Chấn suy sụp ngẩng đầu, thống khổ nhìn thẳng vào đôi mắt trong trẻo của Cận Liễu Liễu: “Kỳ thật lý do rất đơn giản. Khi đó ta vừa chuyển

đến kinh thành sống cùng phụ mẫu đặc biệt vui vẻ. Cũng không biết vì sao mà thân thể mẫu thân ta lại ngày càng kém. Lúc ấy trong kinh thành đều

đồn đãi ta là một tiểu thần đồng, ngay cả tiên hoàng cũng muốn tìm ta

kết thân, cố ý muốn gả một công chúa cho ta. Nhưng đến một ngày, cha ta

mời một thầy bói đến phủ xem phong thuỷ, thầy bói nói ta có mệnh khắc

mẫu thân, nếu dính long khí thì sẽ càng nặng sớm hay muộn cũng có một

ngày ta khắc chết mẫu thân ta. Cha ta nghe xong liền nổi giận lấy một

cây gậy đòi đánh chết ta. Nếu không quản gia đỡ hộ ta phần lớn loạn côn, ta đã sớm bị đánh chết. Sau đó bà nội ta biết chuyện tất nhiên sẽ không thuận theo phụ thân ta. Phụ thân ta lại cố chấp cho rằng ta sẽ khắc

chết mẫu thân, không đáng sống. Sau đó bà nội ta lại nói mỗi người

nhường một bước, nếu phụ thân đánh chết ta sẽ không có gì để nói với

tiên hoàng, mà bà nội nghĩ ra một biện pháp để cho ta không phải cùng

hoàng gia kết thân. Vì thế nàng liền mang ta trở về tổ trạch nói với

người ngoài rằng ta mắc phải quái bệnh, hơn nữa bệnh đã nhiều năm, tất

nhiên tiên hoàng cũng bỏ đi ý niệm muốn ta làm phò mã. Trước khi mẫu

thân ta qua đời, trong viện của ta luôn tràn đầy bùa phép của đám đạo sĩ để ngăn ta không thể khắc mẫu thân.Trong viện có nhiều thị vệ như vậy,

kỳ thật chính là vì phòng ngừa người ngoài biết, hơn nữa phụ thân cũng

sợ ta trốn ra ngoài chơi, tiện đà hại chết mẫu thân. Một thời gian sau

mẫu thân qua đời, phụ thân ta nói không cần giả bộ nữa. Nhưng ta không

đồng ý, vẫn tiếp tục ở lại trong viện. Hắn không muốn trở về tổ trạch,

tất nhiên cũng chỉ có thể mặc kệ ta. Kỳ thật ta cũng không trách phụ

thân ta, nhưng mà mẫu thân ta đến tận khi qua đời cũng không muốn nhìn

ta một lần. Ta vĩnh viễn đều nhớ rõ, lúc ấy phụ thân ta vung gậy muốn

đánh chết ta, biểu tình thù hận trên mặt hắn giống như ta đích thực là

nguyên nhân khiến thân mình mẫu thân luôn không khỏe…”

Nói tới

đây hai mắt trống rỗng của Cổ Vưu Chấn bỗng trở nên bình tĩnh, ta Cận

Liễu Liễu run lên, lòng nàng cũng cảm thấy đau, từng chút, từng chút

một.

“Tốt lắm, nói xong rồi. Ngươi đừng sợ, ta không sao.” Hắn

dùng lực nắm chặt cái tay đang run run của Cận Liễu Liễu, lại nói: “Lê

Tuyền đã tới cửa cầu hôn sao?”

Cận Liễu Liễu không dự đoán được hắn đột nhiên lại chuyển chủ đề, thành thành thật thật nói: “Vẫn chưa.”

Cổ Vưu Chấn nở nụ cười: “Vậy được rồi, ta vẫn là người đến trước thừa dịp

phụ thân ta đang ở đây không bằng bây giờ cầu thân luôn. Ta cũng không

thể để phụ thân nàng đem nàng gả cho người khác.”

“Ta gả cho ai chẳng liên quan đến chàng?” Cận Liễu Liễu lại không được tự nhiên đứng lên.

Cổ Vưu Chấn ha ha cười: “Đương nhiên là có liên quan, nàng là mẫu thân của con ta quan hệ này rất lớn!”

“Hừ, mẫu thân của con chàng thì nhất định phải gả cho chàng sao? Ta không, ta càng muốn gả cho người khác.”

Cổ Vưu Chấn cười càng vui vẻ : “Đi a, nếu nàng thật sự muốn gả, ta phản đối cũng không được.”

Cái miệng nhỏ nhắn của Cận Liễu Liễu