
đã đến cửa Liên
Cư, Hứa Tam Nương đỡ Cận Liễu Liễu lên kiệu, sau đó mình cũng đi theo.
Nha hoàn trong phòng cũng không quá thông minh, vẫn nên để nàng đi theo mới yên tâm một ít.
Không mất nhiều thời gian đã đến cửa vương phủ, Cận Liễu Liễu bước xuống
kiệu, Hàn Thượng nhìn chằm chằm vào phục sức của Cận Liễu Liễu thực vừa
lòng gật gật đầu.
Hắn cũng thay một bộ xiêm y khác, đây cũng là
lần đầu Cận Liễu Liễu nhìn thấy hắn mặc màu đen. Tuy là màu đen nhưng
không phải đen tuyền, bộ xiêm y dùng kim tuyến may thành đường viền,
cũng thêu một đóa mẫu đơn lớn, Hàn Thượng mặc vào lại có thêm vài phần
yêu khí.
Trên đường đông nghẹt người, gần tới hoàng hôn trong các phố lớn ngõ nhỏ đều đã treo đủ loại đèn lồng, nơi nơi đều sáng long
lanh.
Xe ngựa đi tới bờ sông thì dừng lại, Hàn Thượng kéo Cận
Liễu Liễu xuống xe đã thấy một con thuyền ba tầng rất lớn neo bên bờ
sông. Trên thuyền đèn đuốc sáng trưng, trên cầu gỗ đi lên thuyền cũng
đèn đuốc sáng trưng, ánh sáng phản chiếu xuống mặt sông khiến Cận Liễu
Liễu nhìn đến ngây người.
“Sao vậy?” Hàn Thượng cúi đầu hỏi nàng.
“Chúng ta sẽ lên thuyền hoa này sao?”
“Đúng vậy.”
Vừa dứt lời, đã thấy mấy người đi đến bên cạnh cầu gỗ: “Lục điện hạ! Còn chưa lên?”
Hàn Thượng cười ha ha: “bọn tiểu tử các ngươi, cư nhiên đến sớm như vậy!”
Hắn vừa nói xong, liền ôm lấy ngang eo Cận Liễu Liễu, hai chân nhẹ nhàng
nhún xuống, thân mình liền nhảy lên giữa không trung, Cận Liễu Liễu còn
chưa kịp há mồm thét chói tai, Hàn Thượng đã mang theo nàng đứng vững
vàng trên cầu gỗ.
“Công phu của Lục điện hạ thật đáng ngưỡng mộ,
nhanh chút để cho chúng ta nhìn tiểu mỹ nhân ngươi mới nạp một cái,
“công phu” có giỏi như ngươi không?” một công tử trẻ tuổi mặc áo choàng
màu lục bước lên trước nói.
Hàn Thượng tức giận trừng mắt liếc
nhìn hắn một cái: “Mẫn Chi ngươi có sốt ruột cũng vô dụng, tiểu mỹ nhân
là người của tiểu vương.”
“Ha ha, ta có thể nhìn một cái cũng đã
mắt, cũng là một mỹ nhân đáng giá nha!” lục bào công tử này chính là Đức Quang vương thế tử Quý Mẫn Chi mà Hứa Tam Nương nhắc tới. Hắn cũng là
ông chủ ngày hôm nay, cố ý tiêu tiền bao hết một thuyền hoa mời một đám
bằng hữu thân thiết đến uống rượu ngắm đèn.
Áo choàng màu lục
của Quý Mẫn Chi cực kỳ hoa lệ, tay nghề thợ may cũng phi thường tinh
xảo, lúc Cận Liễu Liễu mới nhìn thấy còn tưởng rằng là xiêm y của nữ
nhân.
Đáng tiếc Quý Mẫn Chi lại có vẻ ngoài giống võ tướng: ngũ
quan trên mặt thô cứng, lông mày dày đậm, hốc mắt trũng sâu, da đen,
nhìn thế nào cũng không giống như một công tử nhà quyền quý, nhìn giống
như một hộ vệ.
Quý Mẫn Chi từng là tiểu đồng đọc sách bên cạnh
Hàn Thượng. Trước đây hai người đều vô cùng bướng bỉnh khiến cho thư
viện hoàng gia trời long đất lở. Bởi vậy hai người có quan hệ rất thân
mật, nói chuyện cũng không cần đúng mực.
Cận Liễu Liễu thấy Quý Mẫn Chi cứ nhìn mình chằm chằm ánh mắt nóng rực làm
nàng cũng có chút ngượng ngùng, cúi đầu trồn vào ngực Hàn Thượng.
Hàn Thượng thấy thế kéo đầu nàng về gần mình hơn một chút: “Liễu Liễu chớ
sợ, Mẫn Chi là lưu manh số một tại kinh thành, ngươi không cần khách khí với hắn, nếu cảm thấy hắn phiền chán chúng ta liền đá hắn xuống khỏi
thuyền, chỉ cần nàng thấy vui là được.”
Quý Mẫn Chi hiển nhiên đã cùng Hàn Thượng nói đùa quen, hắn vừa cười, vừa như là nhớ tới cái gì
đó, nói: “Đúng rồi, hôm nay ngũ điện hạ cũng sẽ đến.”
Hàn Thượng thoáng giật mình: “Ngũ Ca cũng đến? Hắn không phải luôn luôn không thích náo nhiệt sao?”
” Ngươi vẫn là đệ đệ ruột của ngũ điện hạ đó, ngay cả việc gần đây ngũ điện hạ thường thường xuất hiện cũng không biết?”
“Thật không, thân thể Ngũ Ca tốt lên rồi sao? Từ năm kia bị thương tới nay
hắn cũng rất ít ra ngoài uống rượu ngay cả vào cung cũng rất ít.” Hàn
Thượng nói.
“Nga, ngươi xem nói Tào Tháo, Tào Tháo đến, ngũ điện hạ đến rồi.”
Hàn Thượng vừa nghe thấy, lập tức mang theo Cận Liễu Liễu xoay người sang
chỗ khác đã thấy một chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá dừng lại bên bờ, có
một người bước xuống, áo choàng dài màu đỏ, đầu ngẩng cao, khuôn mặt gầy yếu tái nhợt có chút tương tự với Hàn Thượng, chỉ là mắt hắn không đào
hoa như vậy.
Hàn Thượng nhẹ giọng nói nhỏ với Cận Liễu Liễu: “Đây là Ngũ Ca ta.”
Sau đó liền nhìn về phía người nọ vái chào: “Ngũ ca!”
Cận Liễu Liễu gật gật đầu, vừa muốn làm theo Hàn Thượng hành lễ với ngũ
hoàng tử đã thấy có thêm một người nữa bước xuống xe ngựa, trường bào
màu thiên thanh, dây cột tóc màu đen, mái tóc đen nhẹ nhàng chậm rãi
phất phơ theo gió.
Hô hấp của Cận Liễu Liễu chợt cứng lại, vội
vàng quay người lại, chỉ thấy người nọ thân hình thon dài, ngọc thụ lâm
phong, khuôn mặt tuấn mỹ vô trù như ngọc, hai mắt thâm thúy đen bóng,
chỉ là hai hàng lông mày nhăn lại như là đang có ưu sầu khó nói.
Đêm hoa đăng lại tương phùng 2
Hốc mắt Cận Liễu Liễu bắt đầu nóng lên, cổ họng cũng nghẹn lại, hai tay nắm chặt cùng một chỗ, chặt đến nỗi các khớp ngón tay trắng bệch ra, trong
lòng nàng dường như có một giọng nói nhẹ nhàng thốt lên: “Phu quân.” Rồi rơi xuống