Snack's 1967
Quỷ Vương

Quỷ Vương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322455

Bình chọn: 7.5.00/10/245 lượt.

n

đầy mồ hôi, thấm ướt cả mái tóc vàng của hắn, đôi con ngươi màu xanh đậm tản ra một thứ ánh sáng chói mắt. Trong đôi mắt hắn ẩn chứa nụ cười,

khóe môi cong lên đầy thỏa mãn, khuôn mặt tuấn tú mang theo vẻ tà ác

đang nhìn nàng chăm chú.

Sau đó, hắn ra sức đem nam căn chôn thật sâu vào hoa huyệt của nàng, nhanh chóng chạm vào nơi sâu nhất ở trong cơ thể nàng.

Mẫn Mẫn cảm thấy thân thể mình như bị mở to ra, cao triều lập tức như cuồng phong ập tới: “A h~ . . . a. .a. .a. . .”

Hắn nâng nửa người trên của nàng lên, vuốt ve cằm nàng: “Nàng đang nhìn lén ta sao?”

“Ta. . .a. .a . . .” Tay của hắn dời xuống phía dưới, nhấn nhẹ vào tiểu hạch của nàng, khiến nàng sung sướng thét lên.

Lúc nàng cho là mình sắp bị sự nhiệt tình của hắn thiêu đốt thì hắn lại rút ra khỏi cơ thể nàng.

Mẫn Mẫn nằm co quắp trên giường, há mồm thở dốc, mặc dù hắn đã rời khỏi cơ

thể của nàng, nhưng cái cảm giác bị xâm nhập vẫn còn tồn tại.

Tô Đồ nằm xuống bên cạnh, đưa tay chống đầu lên nhìn nàng: “Còn đau không?”

Trông thấy thân thể trần truồng của hắn khiến tim nàng loạn nhịp, nàng vội

vàng xoay người kéo chăn che đi cơ thể lõa lồ. Nàng không dám nhìn hắn, vừa nhìn thấy hắn thì sẽ khiến nàng nhớ tới vừa rồi hai người thân mật

quấn quít. . . .

Nhưng khi nàng vừa chớp mắt ngẩng đầu lên, thì

khuôn mặt tuấn mỹ của Tô Đồ lại phóng đại ngay trước mắt nàng, chóp mũi

của hắn chạm vào mũi nàng: “Ta đang hỏi nàng đấy!”

Mẫn Mẫn kinh

ngạc không thốt nên lời, chỉ có thể ngơ ngác nhìn hắn. Đôi mắt của hắn

thật đẹp, mái tóc vàng như đang rực sáng, cũng soi sáng luôn cả trái tim nàng. Mẫn Mẫn không hiểu tại sao trong lòng mình lại có những suy nghĩ

này.

“Hình như ta còn chưa biết tên nàng. . . .” Hắn nói chuyện lại phả ra một làn hơi nóng lên trên mặt nàng, khiến nàng say mê.

“Ta. . . .” Nàng nhìn hắn, sau đó lại nhanh chóng đẩy hắn.

Trời ạ! Nàng đang làm gì vậy? Nàng đã quên mất hắn là kẻ thù sao? Vậy mà

nàng lại không cách nào chống cự, để hắn cướp đi trinh tiết, còn không

biết xấu hổ mà nghênh hợp với hắn. . . .

Vừa mới đẩy ra, lại bị hắn kéo vào trong vòm ngực rộng lớn.

“Buông ta ra! Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”

Tô Đồ bình tĩnh nhìn giai nhân trong ngực: “Nói cho ta biết tên của nàng!”

Mẫn Mẫn khinh thường không thèm để ý: “Đừng mơ ta sẽ nói cho ngươi!”

Tô Đồ chỉ cười cười nhìn nàng, khi nãy nàng giãy giụa trong lúc mê man,

hắn đều thu tất cả vào trong mắt, lại xấu xa nói khẽ vào bên tai nàng:

“Không dám cho ta biết tên. . . . là bởi vì sợ nàng sẽ yêu ta? Đúng

không?”

Đáng chết! Giọng nói trầm thấp dễ nghe của hắn thật đáng

chết, mà nàng lại càng đáng chết hơn, lại chìm đắm trong ngực của kẻ

thù! Mẫn Mẫn tức giận trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi đừng có mà ảo tưởng! Ỷ

mình to lớn ức hiếp nữ nhân yếu đuối, ngươi mà là anh hùng hảo hán gì,

không đáng mặt nam nhân!”

Tô Đồ nghe vậy, chẳng những không hề

tức giận, đôi mắt màu xanh còn lóe lên một tia ranh mãnh, bàn tay không

an phận mò xuống dưới chăn.

“Tới bây giờ ta vẫn không nghĩ mình

là anh hùng hảo hán, nhưng ta tin mình là một nam nhân có thể khiến cho

nữ nhân sung sướng đến mất hồn. Hình như vừa rồi ta vẫn làm chưa đủ nên

mới khiến nàng hiểu lầm như vậy.”

“Ngươi định làm gì? Không được. . . .” Mẫn Mẫn muốn bắt lấy bàn tay không an phận của hắn, nhưng đôi môi lại bị che phủ.

Ngón tay của Tô Đồ dò thẳng vào trong vùng đất đào hoa. “Nếu như nàng cho

rằng một lần đã kết thúc, vậy thì nàng quá ngây thơ rồi.”

“Không. . . .” Mẫn Mẫn đẩy hắn ra, chộp lấy cơ hội nhảy xuống giường.

“Muốn bỏ trốn sao? Nàng có thể trốn đi đâu đây?” Chân vừa chạm đất thì lại bị cánh tay tráng kiện của hắn kéo trở về.

“Đừng! Buông ta ra. . . .” Nàng bị kéo trở về, rồi lại bị hắn đè xuống giường một lần nữa.

Tô Đồ cười lớn, nắm cánh tay của nàng giơ lên cao, bầu ngực lập tức đứng

thẳng, hắn lấy tay còn lại vuốt ve bầu ngực mềm mại, không ngừng trêu

chọc khiến cho nụ hoa của nàng dần dần trở nên cứng rắn.

“Ghê tởm! Buông tay. . . . Ngươi là đồ sắc ma. . . .” Hai tay bị hắn giữ chặt, nàng chỉ có thể vô lực gào thét.

“Nàng nói đúng, ta thật sự là sắc ma. . . .” Tô Đồ ngậm lấy nụ hoa của nàng,

bàn tay cũng nhẹ nhàng xoa nắn xung quanh tiểu huyệt bên dưới.

“A . . . đừng. . . . không muốn. . . . ưm. . .” Mặc dù hai tay đã được thả lỏng, nhưng Mẫn Mẫn không thể thoát được bàn tay đang xoa bóp bầu ngực

và nửa người dưới của mình.

“Haha! Ta còn chưa tiến vào mà nàng đã ướt rồi. . . .” Hắn cảm nhận được ái dịch bên dưới người nàng đang chảy ra.

“Không muốn. . . a . . . .” Mẫn Mẫn đỏ mặt, khó chịu lắc đầu.

“Thân thể của nàng đã bị ta chạm vào một lần nên trở nên rất nhạy cảm. . .Ừm! Không tệ!” Hắn đưa tay thăm dò vào trong khe huyệt của nàng, ngón cái

vạch ra đám lông đen rậm, khéo léo vuốt ve nhụy hoa.

“A. .

. ưm . . . ưm. . . .” Mẫn Mẫn khó chịu vặn vẹo thân mình, chỉ muốn

thoát khỏi hắn, thế nhưng sâu trong thân thể lại nổi lên phản ứng.

Tô Đồ nâng mông nàng lên, cầm lấy dục vọng đang kích động của mình, nhắm

thẳng vào hoa huyệt, sau đó đem mông nàng đè xuống một cái.

Mẫn Mẫ