
n ảnh lao đến, trực tiếp đem Tô Mi từ bên cạnh Tố Nguyệt gạt ra ngoài, chỉ thấy người nọ nhanh chóng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tố Nguyệt lên, cẩn thận kiểm tra, “Chỗ nào? Chỗ nào bị thương, để ta xem xem!”
Không đợi Tố Nguyệt hiểu ra, đầu ngón tay đã truyền đến một trận ấm áp, vừa nhìn, Nạp Lan Tín đang cúi đầu đem đầu ngón tay chảy máu của nàng ngậm trong miệng.
“Đây!” Máu dâng lên đầu Tố Nguyệt, đầu óc của nàng, ‘ong ong’, rung động, mặt cũng nóng đến muốn bỏng.
“Cầm máu rồi, không có chuyện gì rồi” chờ Nạp Lan Tín ngẩng đầu, Tố Nguyệt giơ tay cho hắn một bạt tai, “Lưu manh!” Tố Nguyệt bỏ lại y phục trong tay, rưng rưng xông ra ngoài.
Một tát này đánh cho Nạp Lan Tín nhất thời váng đầu, qua một lúc lâu hắn mới suy nghĩ cẩn thận, nam nữ thụ thụ bất thân, Tố Nguyệt không được mạnh mẽ như Tô Mi, tự nhiên là miệng lưỡi rụt rè, hiện tại hắn làm trò trước mặt mọi người, sờ soạng nàng, trước mắt bao nhiêu cặp mắt mút đầu ngón tay nàng, cũng thiệt là có chút “Lưu manh”.
“Đồ ngốc, còn không đuổi theo!” Hoàn Nhan Khang thấy Nạp Lan Tín đứng ngốc ở đàng kia, tiến lên đẩy hắn một cái, “Nhanh đi a!”
Bị Hoàn Nhan Khang như vậy nhắc nhở, Nạp Lan Tín đầu óc chợt thanh tỉnh lại, lập tức vén vạt áo, chạy đuổi theo.
Tố Nguyệt đi qua đi lại trong vương phủ, nghĩ đến chuyện mới vừa rồi, thật là đáng xấu hổ. Tên khốn kiếp này! Thế nhưng trước mặt mọi người liếm ngón tay của nàng! Đây không phải là muốn phá hoại thanh danh của nàng sao! Nhìn Nạp Lan Tín bình thời nho nhã lễ độ, không nghĩ tới nhân phẩm của hắn lại kém như vậy!
Lúc này, hình tượng Nạp Lan Tín ở trong lòng Tố Nguyệt tuột dốc không phanh. Lúc trước làm ra bộ dáng đứng đắn, lại theo dõi nàng điều tra chuyện của tiểu thư, hiện tại vừa làm bộ lo lắng tay nàng bị thương, nhưng đối với nàng làm ra chuyện như vậy. Tên khốn kiếp này, thật là đáng chết mà!
“Tố Nguyệt cô nương! Tố Nguyệt cô nương!”
Trong lòng Tố Nguyệt đang hung hăng mắng Nạp Lan Tín, đã nghe đến thanh âm của hắn từ xa truyền đến. Chờ Nạp Lan Tín đứng ở trước mặt nàng, Tố Nguyệt lập tức lạnh mặt “ngươi tới đây làm gì?”
“Tố Nguyệt cô nương, mới vừa rồi là ta không đúng, ta quá nóng vội. . . . . . . . . . . . Ta, ta chỉ là muốn nói cho muội biết. . . . . . Ta không có ý khác, ta. . . . . . Là quan tâm muội!”
Thấy Tố Nguyệt trừng mắt lạnh, Nạp Lan Tín biết nàng nhất định là hiểu lầm mình, vội vàng giải thích cho Tố Nguyệt nghe. Nhưng là hắn càng khẩn trương, càng hỏng việc, càng gấp gáp, cái miệng vốn lợi hại nói đến cuối cùng cũng lấp ba lấp bấp .
‘Quan tâm? Ta không cần sự quan tâm của ngươi! Quyết không cần!’, mặc dù bộ dáng Nạp Lan Tín rất buồn cười, nhưng Tố Nguyệt căn bản là cười không nổi. Nếu không phải bởi vì thân phận đặc thù của Nạp Lan Tín là thân tín của Phượng Thương, hôm nay hắn khinh bạc nàng như vậy, nàng nhất định đã giết hắn rồi.
Từ trong mắt Tố Nguyệt, Nạp Lan Tín thấy được sự lạnh lùng, còn có tiểu nữ nhân kia vẻ mặt quật cường nhưng đang biểu môi đầy ủy khuất, rõ ràng là đang khắc chế bản thân mình. Nếu là Tô Mi, chỉ sợ sớm đã cùng hắn đánh nhau!
“Cái kia. . . . . .” Tố Nguyệt không nói lời nào, Nạp Lan Tín cũng không biết nên như thế nào dỗ dành tiểu nữ nhân vui vẻ, “Cái kia” hồi lâu, Nạp Lan Tín rốt cục lấy hết dũng khí mở miệng, “Ta sẽ đối với muội chịu trách nhiệm !”
“Xì” những người phía sau vừa theo tới, nghe được những lời cuối cùng của Nạp Lan Tín, không nhịn được cười ra tiếng. Mà tiếng cười, làm cho Tố Nguyệt lại càng thẹn thùng.
“Ai bắt ngươi chịu trách nhiệm chứ! Người nào cần ngươi chịu trách nhiệm!” Tố Nguyệt mắt nóng lên, nước mắt xém xíu nữa là rơi. Nạp Lan Tín nghĩ nàng là cái gì? Cho là chính nàng là không ai thèm lấy, hiện tại tìm cơ hội kiên quyết kín đáo đưa cho hắn sao? Nàng mới không cần hắn giả mù sa mưa như vậy!
Không thể không nói, lòng của thiếu nữ rất là nhạy cảm và yếu ớt, ngày thường Tố Nguyệt rất lý trí, thời điểm gặp phải vấn đề tình cảm, đầu óc hỗn loạn như tơ vò. So với nàng, Nạp Lan Tín cũng chả tốt hơn bao nhiêu.
Nhìn đến đôi mắt to tròn linh lợi của Tố Nguyệt, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh, nhưng nàng cố nén không để cho mình rơi lệ, Nạp Lan Tín đau lòng không thôi, một bước tiến lên, đem Tố Nguyệt ôm vào lòng. (hoan hô Tín ca ^^)
“Đừng khóc, muội vừa khóc, ta sẽ rất đau lòng !”
Nạp Lan Tín không nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng vừa vặn đem suy nghĩ nội tâm của mình biểu đạt ra thành lời, Tố Nguyệt bị những lời nói “tâm tình” của hắn dụ dỗ.
“Ngươi, tên khốn kiếp này, buông tay!” Tố Nguyệt vùng vẫy.
Mới vừa rồi là bị nam nhân này liếm ngón tay, lúc này lại bị hắn ôm thật chặt. Nạp Lan Tín hắn rốt cuộc muốn làm gì? Chẳng lẽ hắn muốn cho mọi người trong Vương Phủ thấy một màn như vậy, để cho không ai thèm lấy nàng sao!
“Buông ra!” Không biết là thẹn quá thành giận, hay là mất đi lý trí. Tố Nguyệt nắm chặt tay thành quyền, nhìn tròn trịa trắng nõn, dùng sức đấm vào ngực Nạp Lan Tín, ra tay rất nặng, quả đấm hạ xuống trên người Nạp Lan Tín nghe “Bang bang”
Rung động.
Biết mình chọc giận Tố Nguyệt, nhưng là Nạp Lan Tín