
âm trường (ý tứ hàm xúc, hứng thú), dường như, sắp có trò hay a!
“Nạp Lan, các ngươi làm cái gì vậy?”
“Vương Phi, ta thích Tố Nguyệt, xin ngài đem nàng gả cho ta!”
Nạp Lan Tín vừa mở miệng, chính là đem Tố Nguyệt “nổ” đến hôn mê. Hắn, hắn quả thực chính là người điên! Thế nhưng mang theo nàng vọt tới trước mặt Mộ Dung Thất Thất cầu hôn, nơi nào lại có người như vậy a!
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng trong lòng Tố Nguyệt lại có một con thỏ nhỏ đang nhảy loạn khắp nơi (ý chỉ tim đập loạn xạ ak).
Tố Nguyệt không có lên tiếng, Nạp Lan Tín dễ chịu hơn một chút, hắn thật sợ, sợ nàng lúc này lên tiếng phản đối, vậy thì giống như là hắn đang cường đoạt dân nữ a!
“Tốt!” Mộ Dung Thất Thất gật đầu ngay tức khắc, cho đến khi nghe được thanh âm Mộ Dung Thất Thất, Tố Nguyệt mới kịp phản ứng. Nàng đây là đang làm cái gì? Nàng lại không có phản đối!
“Tiểu thư” Tố Nguyệt ngẩn mặt ra.
“Ai nha, hôm nay là một ngày thật tốt! Ta nói làm sao tâm tình tốt như vậy đây! Nguyên lai là Nạp Lan muốn cưới Tố Nguyệt làm vợ! Thương, chàng nói ngày mấy thì tốt đây? Chúng ta chọn một ngày thật tốt, để bọn họ thành thân! Chàng nói có được hay không? !”
Mộ Dung Thất Thất không có chỗ nào cho phép Tố Nguyệt mở miệng cự tuyệt, trong khoảng thời gian này Nạp Lan Tín tiều tụy, đối với Tố Nguyệt lấy lòng, Mộ Dung Thất Thất đều nhìn thấy ở trong mắt. Nàng biết, hai người này là bởi vì chuyện theo dõi lúc trước mà “Kết thù kết oán”, chuyện này đã qua lâu như vậy, hơn nữa nàng cùng Phượng Thương cũng là người một nhà, bọn họ ở nơi này giận dỗi, có hơi chút kỳ cục rồi.
Tố Nguyệt không giống Tô Mi, Tô Mi là người chủ động tình cảm, tính cách hướng ngoại, nàng biết mình phải như thế nào, nếu cần thì phải cố gắng đi tranh thủ. Tố Nguyệt bất đồng, nàng có do dự có băn khoăn, thậm chí còn nhát gan sợ sệt, lúc này, liền cần một người ở phía sau nàng tác động!
Có người như Nạp Lan Tín chiếu cố Tố Nguyệt, Mộ Dung Thất Thất rất yên tâm. Nạp Lan Tín là phụ tá đắc lực của Phượng Thương, là một nam nhân không tệ. Nàng cũng không nghĩ muốn đem Tố Nguyệt cùng Tô Mi vĩnh viễn giữ ở bên người, nàng hạnh phúc, cũng phải nhìn các nàng cùng hạnh phúc. Cho nên lúc này Mộ Dung Thất Thất không ngần ngại “Ép duyên”, đem hôn sự áp vào Tố Nguyệt.
Phượng Thương đương nhiên là biết ý nghĩ của Mộ Dung Thất Thất, trực tiếp cự tuyệt “Chọn ngày không bằng đúng dịp, dứt khoát liền hôm nay đi!”
“Vậy thì thật là tốt quá!” Mộ Dung Thất Thất đứng lên, gọi Tô Mi tới, một hồi phân phó đi xuống, không đầy một lát chuyện thành thân của Tố Nguyệt cùng Nạp Lan Tín liền truyền khắp cả Vương Phủ, tất cả mọi người bắt đầu lu bù công việc, vì bọn họ mà chuẩn bị hôn lễ.
“Chờ, chờ chút . . . . . .” , vẫn chờ đến khi Mộ Dung Thất Thất dừng lại, Tố Nguyệt mới hiểu được chuyện gì, tiểu thư lần này nhưng là thật đem nàng “Bán” đi. “Tiểu thư, ta không rời khỏi người đâu!”
“Nha đầu ngốc! Ta còn chưa đuổi ngươi đi ngươi gấp gáp cái gì! Ngươi gả cho Nạp Lan Tín, sau này chúng ta cũng là người một nhà!” Thấy bộ dáng Tố Nguyệt cũng là thích Nạp Lan Tín , lần này không đưa Tố Nguyệt lên kiệu hoa, còn không có biết sẽ bị “hành hạ” đến khi nào.
“Tiểu thư. . . . . .” . . . . . .” Tố Nguyệt mặt đỏ lên, còn muốn nói điều gì, bị Mộ Dung Thất Thất trực tiếp kéo đến trên lầu, nên vì cô dâu chuẩn bị tắm rửa thay quần áo, trang điểm.
Lầu dưới, Nạp Lan Tín cười đến phát ngốc. Hắn không nghĩ tới, chuyện kết hôn này cứ như vậy bị Mộ Dung Thất Thất quyết định rồi! Vốn là còn lo lắng Tố Nguyệt không chịu đáp ứng, còn giằng co ở nơi đó, không nghĩ tới Mộ Dung Thất Thất ra mặt, trực tiếp làm xong, thật sự là thật bất khả tư nghị (không thể tưởng tượng được)! Hắn muốn làm tân lang lắm rồi!
“Ha ha, ngốc quá!” Hoàn Nhan Khang ôm vai, ở một bên nhìn Nạp Lan Tín, trong mắt tràn đầy hâm mộ.
Hắn không nhìn ra, Nạp Lan Tín dĩ nhiên là nhân vật lợi hại như vậy! Một lời bày tỏ, liền được ôm giai nhân về! Hắn đối với Tô Mi quấn quít với nhau lâu như vậy, cũng không thấy Tô Mi gật đầu. Xem ra, hắn đã tìm nhầm phương pháp, hẳn là cùng Nạp Lan Tín giống nhau, để tiến hành phải đi cầu xin biểu ca cùng biểu tẩu!
Mộ Dung Thất Thất đã sớm chuẩn bị xong mũ phượng khăn quàng vai đặt ở trước mặt Tố Nguyệt, Tố Nguyệt ánh mắt nóng lên, cảm động nói không nên lời, thì ra là Mộ Dung Thất Thất đã sớm bắt đầu vì nàng cùng Tô Mi chuẩn bị những thứ này, giá y (đồ cưới) đỏ rực như lửa, mũ phượng mỹ lệ, vừa nhìn là biết do đích thân Mộ Dung Thất Thất thiết kế .
“Tiểu thư. . . . . .”
“Đừng khóc! Cô dâu cũng không thể khóc!” Thấy Tố Nguyệt nước mắt rơi, Mộ Dung Thất Thất vội vàng chuẩn bị xong khăn tay. “Những thứ này ta đã sớm chuẩn bị xong! Này một bộ là của ngươi, dựa theo thân hình của ngươi thiết kế , chính là chờ hôm nay đây!”
“Tiểu thư, ngươi đối với Tố Nguyệt thật tốt!” Bởi vì cái câu kia của Mộ Dung Thất Thất ‘cô dâu không thể khóc’, Tố Nguyệt cố gắng chịu đựng không có khóc.
“Ngươi đi theo ta đây bao lâu, chiếu cố ta như vậy , những thứ này là việc ta phải làm!” Mộ Dung Thất Thất tự mình làm gi