
ái lão đầu tử kia biết rõ anh thích em, nhưng ông ta chẳng những không giúp, ngược lại còn khuyên anh tránh xa em, còn thêu dệt ra cái gì mà em là em gái ruột của anh để lừa gạt anh. Em nói, ông ta không phải là đáng chết sao?”
“Liên Sinh, anh điên rồi! Anh điên thật rồi!”
“Không sai! Anh điên rồi! Anh là vì em mà điên, vì em mà si mê! Những năm này, tấm lòng anh đối với em, chẳng lẽ em không biết sao! Anh vì em làm nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ em không hiểu sao! Y Liên, anh yêu em!”
“Cút ngay! Anh, tên khốn kiếp này! Anh thế nhưng giết cha nuôi! Cha nuôi đem chúng ta nuôi lớn, xem chúng ta giống như ruột thịt, anh lại làm ra chuyện như vậy ! Tôi muốn giết anh báo thù cho cha nuôi!”
“Két ——” (tiếng đạn lên nòng) “Y Liên, em bây giờ còn có thể động sao? súng ở trong tay của anh, vũ khí của em không có bên người, em lấy cái gì đấu cùng anh?”
“Anh bỏ thuốc vào nước của tôi? Liên Sinh, anh thay đổi rồi, anh trở nên thật là đáng sợ, tôi thật sự không nhận ra anh nữa rồi! Có gan hôm nay anh giết chết tôi đi! Nếu không, chỉ cần tôi sống một ngày, tôi sẽ đuổi giết anh một ngày! Tôi muốn anh vĩnh viễn không có một ngày nào được bình yên! Anh cũng đừng hòng có được tôi!”
“Y Liên, em đừng ép anh!”
“Ác quỷ, anh cút xuống Địa ngục đi!”
“Pằng ——”
“Y Liên ——” Di Sa chợt mở mắt ra, trên trán chi chít mồ hôi hột. Y Liên. . . . . .
“Công tử, ngài sao vậy?” Hạ Tuyết thấy Di Sa như vậy, vội vàng mang nước đưa tới trước mặt hắn, lại đem khăn tay sạch đưa hắn. Hạ Tuyết vừa định giúp Di Sa lau mồ hôi, lại bị Di Sa giơ tay lên ngăn cản, “Ta tự mình làm! Hạ Tuyết, ta nói rồi, ta không thích người khác đụng vào ta, đặc biệt là nữ nhân!”
Nghe được lời này của Di Sa, ngữ điệu cực kỳ nghiêm khắc, mặt Hạ Tuyết cũng lạnh như băng, bởi vì lời của hắn mà xuất hiện chút dao động.
“Dạ, công tử, ta sai rồi. . . . . .” Di Sa không có chú ý tới, lúc hắn nói ra lời này, trong mắt Hạ Tuyết hiện lên vẻ cô đơn, lúc này trong lòng Di Sa nghĩ tới chỉ có một Y Liên.
Y Liên, em nhất định cũng đến cái thế giới này đi! Y Liên, em ở chỗ nào? Em có tha thứ cho anh không? Lúc trước là anh sai rồi, thật sự sai rồi! Y Liên, van cầu em, nhất định phải cho anh thêm một cơ hội nữa, để anh bù đắp lại cho em, để anh hảo hảo yêu em, được không?
Di Sa nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mặt, mới vừa rồi, trong đầu hắn hiện ra hình ảnh cuối cùng của kiếp trước, nữ nhân hắn yêu kia, đã chết ở trong tay hắn, bây giờ đang ở đâu?
Đi tới thế giới này đã sáu năm rồi! Sau khi kích động giết Y Liên, hắn cũng nã súng tự sát! Hắn vốn cho là, mình đã chết. Hắn đối xử với nghĩa phụ như vậy, đối xử với người hắn yêu như vậy, chắc chắn chết đi sẽ bị đày xuống địa ngục đau khổ.
Nhưng khiến hắn không ngờ chính là, hắn lại trọng sinh ở Bồng Lai đảo, trên người một mỹ thiếu niên tên Di Sa.
Chắc có lẽ, là trời cao chiếu cố, thương tiếc cho sự si tình của hắn, mới cho hắn cơ hội sống lại. Nhưng là, trời cao có phải bởi vì những việc ác hắn làm mà trừng phạt hắn, cho nên để cho hắn đời này vĩnh viễn không thể đứng lên.
Y Liên, anh đến đây, em, hẳn là cũng đến đúng không. . . . . .
Liếc nhìn tư liệu của Bạch Ức Nguyệt, Di Sa có chút không yên lòng. Vừa nghĩ tới cuối cùng, Y Liên gọi hắn “ác quỷ”, lồng ngực của hắn đau đến co quắp. Hắn không phải là ác quỷ, hắn chẳng qua là hèn mọn yêu nàng, muốn cùng nàng bên nhau đến già mà thôi.
Đầu ngón tay Di Sa, nhẹ nhàng chạm tới bức họa Bạch Ức Nguyệt.
Mày lá liễu, mắt hạnh nhân, Bạch Ức Nguyệt là một mỹ nhân truyền thống, tao nhã không màng danh lợi. Gương mặt này, cùng người trong trí nhớ của hắn hoàn toàn bất đồng. Nếu như nàng là Y Liên, thật là tốt biết bao!
Chờ hắn tìm được Y Liên, đứng ở trước mặt Y Liên, nàng nhất định cũng sẽ không nhận ra mình!
Đổi lại thành một gương mặt ngây thơ, gương mặt mỹ thiếu niên, ban đầu hắn thật cũng không có quen. Bất quá Di Sa tin tưởng, nếu như Y Liên thật sự ở đây, nhất định sẽ nhận ra hắn. Bởi vì, hắn là người cùng nàng lớn lên, Liên Sinh a! Nàng làm sao sẽ không nhận ra hắn đây!
“Hạ Tuyết, tìm một cơ hội, đem Bạch Ức Nguyệt mang đến đây ——” đầu ngón tay Di Sa gõ trên tay nắm xe lăn, hắn không thể chờ được nữa, hắn muốn nhìn thấy nàng.
Căn cứ những gì được viết trên tư liệu, kể từ khi tham gia cuộc thi tứ quốc tranh bá sau, Bạch Ức Nguyệt vẫn sống ở thành Yên Kinh.
Mặc dù sau cuộc thi, tuyển thủ Tây Kì quốc đều trở về thành Tây Lương, nhưng nàng vẫn còn ở lại Yên Kinh.
Bạch gia ở thành Yên Kinh cũng có cửa hàng, Bạch Ức Nguyệt tựa hồ muốn xem xét công việc làm ăn bên này, cho nên hiện tại bây giờ còn đang ở thành Yên Kinh.
“Công tử.” Thấy Di Sa như vậy, Hạ Tuyết trong lòng đau xót. Công tử, trong mắt, trong lòng ngài chỉ có Y Liên, có thể hay không thỉnh thoảng quay lại, xem một chút người sau lưng là ta đây. . . . . .
Kể từ khi đưa Phượng Tà cùng Hoàn Nhan Minh Nguyệt đi, Mộ Dung Thất Thất nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Cha mẹ theo đuổi hạnh phúc của bọn họ rồi, nàng cùng Phượng Thương lúc nào thì có thể được tự do giống như vậy đây?
Minh Nguyệt Thịnh mấy ngày qua cũng là thường