
xuyên ghé chơi Nam Lân Vương phủ.
Không biết có phải hay không bởi vì hắn thoải mái thẳng thắn thừa nhận mình đối với Mộ Dung Thất Thất ái mộ, hơn nữa còn biểu lộ rõ ràng sẽ không can dự đến tình cảm của Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất, cho nên Phượng Thương đối với sự ghé thăm của hắn cũng không cự tuyệt, còn có thể mời hắn thường xuyên đến Thính Tùng Lâu làm khách mà trò chuyện, hắn cũng là ở chỗ này kết giao không ít bằng hữu.
“Nguyệt Thịnh, cổ thật sự đáng sợ như vậy sao? Xem ra lần này thấy vàng rơi trên đất cũng không dám tùy tiện nhặt lên, vạn nhất là kim ti cổ (cổ trùng hình dạng mảnh như sợi tơ bằng vàng), sau này quấn lên ta thì làm sao bây giờ! Trời ơi! Thật là đáng sợ! May mắn ta ở Bắc Chu!
Trong Thính Tùng Lâu, đang nghe Minh Nguyệt Thịnh nói về kim ti cổ, Hoàn Nhan Khang la lên.
“Lúc trước ngươi muốn mời ta đi Nam Phượng quốc, ta thấy xong rồi! Ta không đi! Vạn nhất khi trở lại trên người mang theo một con cổ trùng, ta đây liền cách cái chết không xa! Ta còn chưa có cưới vợ, cũng chưa có sinh con nữa!”
Lúc nói lời này, Hoàn Nhan Khang liếc nhìn Tô Mi một cái, Tô Mi đỏ mặt lên, hừ nhẹ một tiếng, quay mặt qua một bên, nhìn đi nơi khác.
“Thật ra thì cũng không có đáng sợ như vậy! Đối với tường tộc nhân (dòng họ chuyên dùng cổ giết người @@) mà nói, cổ độc là bằng hữu, và cũng là một phần trong cuộc sống của bọn họ. Thông thường, tường tộc nhân sẽ không đối với người hạ độc.” Thấy Hoàn Nhan Khang nói như vậy, Minh Nguyệt Thịnh nở nụ cười, miệng gượng nở nụ cười nhợt nhạt thảm hại.
“Còn không đáng sợ! Không phải ngươi nói, nữ nhân của tường tộc nếu lo lắng nam nhân không trở về nhà, thì ở trên người bọn họ hạ tương tư cổ sao? Đây chính là tướng công của mình mà các nàng còn có thể xuống tay được?”
Nghĩ đến cảm giác cái loại sâu này ở trong thân thể bò qua bò lại, Hoàn Nhan Khang sờ sờ da gà đang nổi trên người, liên tục nhắc lại, “Dù sao ta cũng sẽ không đi Nam Phượng quốc, đánh chết ta cũng sẽ không đi!”
“A ha . . . . . .” , Minh Nguyệt Thịnh chậm rãi cười một tiếng “‘tường tộc nữ nhân trọng tình’ ở tường tộc, thông thường cũng là chế độ một vợ một chồng. hạ cổ, cũng là vì duy trì chế độ một chồng một vợ đó. Chỉ cần người chồng đối với vợ của mình tốt, nữ nhân tự nhiên sẽ không hạ cổ!”
Tựa như mẫu hậu của hắn, Miêu Sở Vân, cũng là một cô gái trọng tình. Nếu không vì thủ đoạn của nàng, như thế nào lại chết cháy ở trong lãnh cung, . . . . . .”Nghe thấy không đó!” Tô Mi trợn mắt nhìn Hoàn Nhan Khang một cái “‘nam nhân nếu không bội bạc’ nữ nhân cũng sẽ không hạ quyết tâm đối phó với tướng công của mình!”
Tô Mi có ý tứ là muốn báo cho Hoàn Nhan Khang biết, vạn nhất hắn có hai lòng, khó đảm bảo nàng sẽ không học tập theo nữ nhân tường tộc.
“Ta làm sao mà giống như vậy! Tiểu Mi nhi, ta là hạng người gì, muội còn không rõ ràng sao!” Hoàn Nhan Khang đi đến bên cạnh Tô Mi lấy lòng, lấy cùi chỏ chọt chọt nàng, ‘Nàng hãy yên lòng hai trăm phần đi’, so với Tô Mi cùng Hoàn Nhan Khang cãi nhau ầm ĩ, Tố Nguyệt phá lệ an tĩnh. Nàng vừa nghe Minh Nguyệt Thịnh kể về phong thổ Nam Phượng quốc, vừa ở bên cạnh thêu may quần áo.
Nạp Lan Tín ngồi ở một bên khác, cách Tố Nguyệt không xa không gần. Mộ Dung Thất Thất mỗi lần mang Tố Nguyệt trở lại, cũng sẽ gặp phải Nạp Lan Tín.
Có nhiều lần, Nạp Lan Tín cũng muốn tìm cơ hội cùng Tố Nguyệt nói chuyện, nhưng là trên mặt nàng luôn luôn là vẻ mặt ‘người lạ chớ lại gần’, làm cho lời nói của Nạp Lan Tín đến khóe miệng, lại phải nuốt xuống. Nạp Lan Tín biết, bởi vì chuyện hắn theo dõi Tố Nguyệt, hắn coi như là hoàn toàn có lỗi với nàng. Thường ngày nhìn Tô Mi cùng Tố Nguyệt, cảm thấy Tô Mi tính tình nóng nảy, không dễ chọc, không nghĩ tới Tố Nguyệt mới thật sự là quật cường. Chỉ bởi vì chuyện theo dõi mà nàng đã thật lâu cũng không có để ý tới hắn, nhìn ý tứ Tố Nguyệt là tính toán cả đời đều không để ý đến hắn. Bây giờ nên làm cái gì cho phải đây?
Vẻ mặt Nạp Lan Tín bị Hoàn Nhan Khang thu hết vào mắt, hắn đã cùng Tô Mi thảo luận qua chuyện của Nạp Lan Tín và Tố Nguyệt, hai người cảm thấy bọn họ giằng co như vậy không tốt lắm, hơn nữa hai người đều nhất trí cho rằng thật ra thì Tố Nguyệt trầm ổn rất hợp với Nạp Lan Tín “Cáo già”, chính xác là một đôi.
Hoàn Nhan Khang trong lòng tính toán, tốt xấu gì Tố Nguyệt cũng là tỷ muội tốt của Tô Mi, nếu xe tơ hồng giúp bọn họ, vừa có thể thêm công đức, lại còn có thể bồi dưỡng tình cảm với Tô Mi.
Giờ phút này, thấy Nạp Lan Tín buồn khổ như vậy, nụ cười ở khóe miệng cũng vô cùng gượng ép, Hoàn Nhan Khang nháy mắt với Tô Mi, hai người làm bộ “đùa giỡn”, Tô Mi ‘ đụng phải’, ở trên người Tố Nguyệt.
“Ai nha!” Không để ý một chút, kim may đâm vào đầu ngón tay của Tố Nguyệt.
“Là ta bất cẩn! Thật xin lỗi! Tố Nguyệt, ngươi không sao chớ!” Tô Mi vội vàng nhìn về phía Tố Nguyệt, đang nhìn đến trên đầu ngón tay nàng, mới có một chút máu liền nhỏ giọt, Tô Mi kinh ngạc “Thét chói tai” lên, “Ai nha, chảy thật là nhiều máu a! Tố Nguyệt, ngươi đừng lo lắng!”
Tố Nguyệt đang định lắc đầu nói không có chuyện gì, một thâ