
không có ý định buông tay. Tựa như vừa buông tay ra, nàng sẽ lại giống như lúc trước, xa cách trốn tránh hắn, không hề đến gần hắn lần nữa. Nạp Lan Tín không thích cái loại tư vị này, cái loại cảm giác bị Tố Nguyệt xa cách thật là cực kỳ khó chịu.
“Sẽ không!” Nạp Lan Tín biểu hiện so sánh với Tố Nguyệt còn quật cường hơn, mặc kệ má trái sưng đỏ, hai cánh tay Nạp Lan Tín ôm siết càng chặc hơn, đem Tố Nguyệt vững vàng khóa vào trong ngực, hành động giống như xiềng xích, đem nàng nhốt lại. “Ta đây cả đời không buông!”
Lần đầu tiên bị nam nhân ôm như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tố Nguyệt nóng đến đỏ bừng, cộng thêm tránh thoát không được, lại nghe Nạp Lan Tín nói những lời tâm tình ngọt đến chết người kia, Tố Nguyệt lại càng khổ sở, cứ như vậy nhịn không được, nước mắt liền “Xoạch” tuôn rơi.
“Ngươi, ngươi khi dễ ta!”
Một tiếng này, trong sự tức giận mang theo một tia rung động, giống như sự thẹn thùng của thiếu nữ, nghe được Nạp Lan Tín trái tim ‘bang bang’, loạn nhịp.
“Ta không có khi dễ ngươi!” Nước mắt Tố Nguyệt làm cho Nạp Lan Tín hoàn toàn luống cuống, vội vàng buông tay, kéo tay áo lau nước mắt cho nàng. “Thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Ta thật không có khi dễ muội! Ta là thật lòng thích muội ! Thương muội còn không hết, lý nào lại không biết thương tiếc mà khi dễ muội!”
Nạp Lan Tín nói…, làm cho Tố Nguyệt khóc càng lợi hại hơn.
Lúc trước hắn ra vẻ một bộ dáng hứng thú với nàng, làm cho nàng cũng dần dần động tâm, nhưng kết quả cuối cùng cũng là hắn theo dõi nàng, điều tra chuyện của Mộ Dung Thất Thất. Cái cảm giác bị người lợi dụng này, làm cho trong lòng Tố Nguyệt rất khó chịu, đặc biệt là cảm tình bị lợi dụng, càng làm cho trong lòng nàng có khúc mắc.
Hiện tại Nạp Lan Tín nói thích nàng, làm cho Tố Nguyệt sợ, cảm thấy không chừng lại là một cái bẫy, làm cho nàng không thể nào tin nổi hắn.
Tố Nguyệt khóc giống như con nít, đem tất cả ủy khuất lúc trước toàn bộ phát tiết ra ngoài, Nạp Lan Tín luống cuống tay chân, không giúp được Tố Nguyệt lau nước mắt, không đầy một lát, trên ống tay áo hắn cũng loang lổ nước mắt Tố Nguyệt .
Tiếng khóc của Tố Nguyệt, đem tất cả mọi người ở Vương Phủ kéo tới đây, Tố Nguyệt bình thời đối đãi với mọi người rất tốt, cho nên ở Vương Phủ phẩm chất rất tốt, hiện tại thấy Tố Nguyệt khóc, tất cả mọi người cho rằng là Nạp Lan Tín khi phụ (bắt nạt) nàng, rất nhiều người bắt đầu hướng về phía Nạp Lan Tín chỉ chõ, quần tam tụ ngũ (tốp năm tốp ba) bắt đầu nghị luận.
‘Đừng khóc! Ta xin muội đó!’, Nạp Lan Tín lần đầu thành tiêu điểm của Vương Phủ, làm cho hắn có chút không thích ứng được, huống chi những người đó trong ánh mắt lại đang lên án hắn, thật giống như chắc chắn là hắn khi dễ đại cô nương nhà người ta, làm cho Nạp Lan Tín biểu tình không chịu được.
“Ta xin muội! Nếu không, muội đánh ta đi! Nếu muội tức giận, hãy cứ đánh ta đi!”
Nạp Lan Tín cầm lấy tay Tố Nguyệt, hướng trên mặt mình mà đánh “Ba”, không tới hai cái, mặt Tố Nguyệt đỏ lên, đem tay rút về.
“Đừng khóc a! Còn khóc, mọi người sẽ đem ta giết chết đó!”
Thấy Tố Nguyệt không hề khóc nữa, Nạp Lan Tín thở phào nhẹ nhỏm. Mới vừa rồi sốt ruột, trên trán hắn dính một tầng chi chít mồ hôi, bởi vì khẩn trương, mặt Nạp Lan Tín cũng trở nên hồng hồng, má trái bị Tố Nguyệt cho một bạt tai, hiện rõ ràng năm dấu ngón tay. Bây giờ nhìn đi tới, muốn bao nhiêu tức cười, có bấy nhiêu tức cười.
Bộ dạng Nạp Lan Tín chật vật, làm cho Tố Nguyệt buồn cười, nhưng là nghĩ đến chuyện lúc trước, nàng liền trầm mặt xuống.
“Ngươi đi đi! Chúng ta coi như chuyện gì cũng không có phát sinh! Sau này thấy ta, ngươi tránh đi một chút, nếu không ta thấy ngươi một lần, đánh ngươi một lần!”
Tố Nguyệt không khóc, đây là chuyện thật cao hứng, nhưng là sau lời nói của nàng…, lại đem Nạp Lan Tín trực tiếp đạp xuống mười tám tầng Địa Ngục, cho hắn một nhát lạnh lẽo xuyên thấu tim.
Lời này là có ý gì? Cái gì gọi là “Coi như chuyện gì cũng không phát sinh qua”? Hắn mút đầu ngón tay của nàng, ôm nàng, còn cùng nàng thổ lộ lời trong lòng, nàng lại một câu không có phát sinh qua, muốn đem những chuyện này xóa bỏ? Tại sao có thể như vậy?
Nạp Lan Tín lần đầu tiên trầm mặt, hắn nhìn chằm chằm mặt Tố Nguyệt, cắn răng, một phát bắt được tay Tố Nguyệt, xông về Thính Tùng Lâu.
“Nạp Lan Tín, ngươi làm gì a!” Tố Nguyệt muốn đem tay tránh thoát ra ngoài, nhưng khí lực Nạp Lan Tín rất lớn, ngày thường nhìn hắn là văn nhược thư sinh, không nghĩ tới hắn lại là một người luyện võ. “Buông tay!”
Nạp Lan Tín không thèm nghe Tố Nguyệt nói…, trực tiếp đem nàng túm đến Thính Tùng Lâu.
Trong phòng, Mộ Dung Thất Thất, Phượng Thương cùng Minh Nguyệt Thịnh đang nói chuyện phiếm, chỉ nghe ‘phanh’ một tiếng, cửa bị đẩy ra, sau đó Nạp Lan Tín kéo Tố Nguyệt vào, hấp tấp đến trước mặt Mộ Dung Thất Thất cùng Phượng Thương.
Nạp Lan Tín một tay vén áo, quỳ gối trước mặt Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất, một tay dùng sức kéo, làm cho Tố Nguyệt cùng hắn cùng nhau quỳ xuống.
“Các ngươi. . . . . .”
Thấy cảnh tượng này, ánh mắt Mộ Dung Thất Thất có chút ý vị th