
t như vậy, Hoàn Nhan Minh Nguyệt vô cùng vui mừng, cùng Phượng Tà nhìn nhau cười một tiếng.
Hoàn Nhan Minh Nguyệt có thể tỉnh lại, đối với Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất mà nói, thật là một tin tức thiên đại tốt. Chẳng qua, Hoàn Nhan Minh Nguyệt cũng không thể tiếp tục ở tại địa cung, khó đảm bảo khi Hoàn Nhan Liệt cao hứng lại chạy tới địa cung.
Trước kia khi Hoàn Nhan Minh Nguyệt ngủ say, cần giường noãn ngọc để duy trì thân thể, nhưng giờ nàng đã tỉnh, không cần giường noãn ngọc nữa, dĩ nhiên không cần ở lại địa cung.
Bốn người thương lượng một lúc lâu, cuối cùng Phượng Tà quyết định cùng Hoàn Nhan Minh Nguyệt rời khỏi kinh thành, đi chỗ khác. Bọn họ không muốn lại vì thù hận mà dây dưa nữa, càng không muốn tìm Hoàn Nhan Liệt báo thù, để những người không quan trọng làm lãng phí thời gian đoàn tụ quý giá bây giờ.
Theo lời Phượng Tà nói: “Ta muốn cùng Minh Nguyệt, đem mười sáu năm bị mất của chúng ta bù lại.”
“Cha, mẹ, hai người thật không muốn báo thù sao? Là Hoàn Nhan Liệt khiến hai người chia lìa nhiều năm như vậy, hai người thật muốn bỏ hết sao?”
Mộ Dung Thất Thất hỏi, làm cho Phượng Tà cùng Hoàn Nhan Minh Nguyệt yên tĩnh lại.
Phượng Tà nắm tay ái thê, si ngốc nhìn nàng, qua thật lâu, mới gật đầu.
“Cha buông bỏ! Mặc dù thương thế của cha là do hắn hại, làm cho gia đình chúng ta chia lìa. Nhưng là, để cha có thể một lần nữa gặp được mẹ con, cũng một phần nhờ hắn. Tư vị của việc sống trong cừu hận cha hiểu, rất khó chịu, cũng là một loại đau khổ. Trước kia, mười sáu năm qua mỗi ngày của cha dài tựa một năm, cha không muốn cuộc sống sau này cũng sống trong cừu hận. Chúng ta đã bỏ lỡ quá nhiều, cha không muốn lại lãng phí thời gian nữa! Minh Nguyệt, nàng nghĩ sao?”
“Tà ca ca, ta nghe chàng!” Hoàn Nhan Minh Nguyệt tựa vào lòng Phượng Tà, vẻ mặt hạnh phúc, “Chàng nói như thế nào, ta liền làm như vậy! Bất kể có chuyện gì phát sinh, ta cũng muốn cùng chàng ở chung một chỗ!”
Đối với lựa chọn của Phượng Tà cùng Hoàn Nhan Minh Nguyệt, Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất vô cùng ủng hộ. Bọn họ đã trải qua nhiều chuyện như vậy, rốt cục có thể gặp lại, đối với tình yêu mà nói, còn chuyện gì tốt hơn?
Nếu Phượng Tà cùng Hoàn Nhan Minh Nguyệt quyết định rời đi, Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất lại bắt đầu bắt tay vào an bài chuyện của bọn họ.
Chẳng qua là, lần này rời đi, không biết lúc nào mới trở lại, Hoàn Nhan Minh Nguyệt trước khi đi muốn gặp mẫu thân của nàng – Đông Phương Lam một chút, Phượng Tà cũng đáp ứng cùng đi theo nàng, dù sao Đông Phương Lam là mẫu thân Hoàn Nhan Minh Nguyệt, kể từ khi bọn họ xảy ra chuyện, bà vẫn vì bọn họ lo lắng rơi lệ, nếu sắp rời đi, không thể không đi thăm lão mẫu thân này.
Mộ Dung Thất Thất dịch dung cho bọn họ, thời điểm nàng dẫn theo Phượng Tà cùng Hoàn Nhan Minh Nguyệt đi tới Cẩm Huyền Cung, Thanh cô đã cười chờ ở cửa.
“Thanh cô cô, người tại sao lại ở đây?” Mộ Dung Thất Thất rất kinh ngạc, Thanh cô tiến lên hành lễ, “Buổi sáng Thái hậu nghe thấy đầu cành có hỉ thước kêu, nghĩ rằng hôm nay công chúa nhất định sẽ tới đây, nên để cho nô tỳ đợi ở nơi này!”
“Hỉ Thước báo tin mừng, quả nhiên là điềm tốt!” Mộ Dung Thất Thất đi theo Thanh cô đi vào, chờ đến Phật đường của Đông Phương Lam, Thanh cô mới phát hiện phía sau Mộ Dung Thất Thất còn có hai người cũng đi theo vào.
“Công chúa, bọn họ là?”
“Cô cô, bọn họ là người mình. Phiền cô cô canh chừng phía ngoài giùm con. Con có chuyện gấp muốn cùng ngoại tổ mẫu nói!”
“Được!” Thanh cô gật đầu, đi sát qua bên người Hoàn Nhan Minh Nguyệt, cũng vừa lúc dừng lại trên đôi mắt của Hoàn Nhan Minh Nguyệt, “Vị cô nương này thật quen mặt. . . . . .”
Lời Thanh cô nói…, làm cho Hoàn Nhan Minh Nguyệt nhịn không được, nước mắt tuôn rơi, gỡ xuống mặt nạ da người trên mặt, Hoàn Nhan Minh Nguyệt thốt lên , “Thanh cô, đã lâu không gặp. . . . . .”
“Công. . . . . . Công chúa?!” Nghe thấy giọng nói quen thuộc, lại thêm khuôn mặt quen thuộc, Thanh cô sững sờ.
Chuyện Phượng Tà cùng Hoàn Nhan Minh Nguyệt còn sống, Đông Phương Lam đã nói cho tâm phúc là bà biết, cho nên nhìn đến cặp mắt giống với Hoàn Nhan Minh Nguyệt, nàng cảm thấy rất quen mắt. Không nghĩ tới, người này thật sự là công chúa!
“Công chúa, thật sự là ngài! Ngài còn sống! Này, này. . . . . . Này thật sự là quá tốt!”
Thanh cô kích động giọng nói bắt đầu run rẩy, lập tức, Thanh cô liền quỳ gối trước mặt Hoàn Nhan Minh Nguyệt, “Thanh cô ra mắt công chúa, công chúa còn sống, thật sự là quá tốt!”
“Thanh cô, nhanh đứng lên đi!” Hoàn Nhan Minh Nguyệt đỡ Thanh cô dậy, Thanh cô mặt đầy nước mắt, nhìn về phía nam tử bên cạnh Hoàn Nhan Minh Nguyệt, “Vậy, ngài nhất định là Đại tướng quân rồi!”
“Là ta!” Phượng Tà lúc này cũng đỡ lấy người Thanh cô.
“Thật tốt quá! Công chúa và Đại tướng quân bình yên vô sự, tiểu thư nhất định sẽ rất cao hứng ! Nô tỳ, nô tỳ đi báo cho tiểu thư!”
Đi hai bước, Thanh cô đột nhiên dừng lại, “Nhìn nô tỳ vội vàng kìa, thôi thì mọi người đi xem tiểu thư đi! Ta đi canh cửa! Công chúa, tướng quân, mời!”
Thanh cô đóng cửa lại, Hoàn Nhan Minh Nguyệt cù