Old school Swatch Watches
Quỷ Linh Tinh

Quỷ Linh Tinh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322975

Bình chọn: 8.5.00/10/297 lượt.

mình, giống như con nhặng không có đầu nhìn Đông ngó Tây, trông như đang tìm người. Nàng cố ý làm như không thấy, sau đó lúc ẩn lúc hiện trước mặt hắn.

“Này Uy cô nương, thật là nàng sao? Không ngờ lại gặp nàng ở đây.” Tiêu Nghệ mừng như điên, nhất thời túm chặt nàng, lúc này mới nhận ra chính mình có chút đường đột, “Thật xin lỗi, ta quá lỗ mãng rồi…”

Nàng hơi nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, dùng khóe mắt liếc hắn, “Ngươi tìm ta có việc à?”

“Đúng vậy! bởi vì ta quên hỏi nàng ở nơi nào, cũng không biết đi chỗ nào mà tìm, chỉ có thể ở trên đường thử thời vận, không ngờ vận may chẳng tệ, lập tức gặp được nàng.”

Nói thừa! Là nàng cố ý để hắn tìm được, bằng không hắn tự đâm đầu vào chỗ chết cũng đừng hòng gặp được nàng!

“Tìm ta làm gì?”

Tiêu Nghệ bởi vì quá hưng phấn, trên khuôn mặt trắng nõn nổi lên vệt hồng nhạt.

“Chuyện là thế này, cha ta nói lần trước thất lễ với nàng, muốn mời nàng về nhà ăn bữa cơm nhạt, không biết nàng có vui lòng hay không?”

Nàng giả bộ suy nghĩ, “Cái này thôi…”

“Ta cùng cha ta là thật lòng mời nàng, hy vọng nàng không từ chối.” Hắn chân thành tha thiết nói.

Đông Phương Uy Uy khoanh hai tay trước ngực, bày ra một bộ dạng ban ơn. “Thấy ngươi thành khẩn, ta đồng ý với ngươi vậy!”

“Thật tốt quá.” Tiêu Nghệ nghe được nàng đồng ý, thật là thở mạnh một cái. “Cha ta hai ngày nay vừa đúng lúc đi biệt trang làm mấy chuyện, có điều, ông thực sự rất muốn gặp nàng.”

“Cái gì tổng quản kia cũng đi cùng sao?”

“Nàng nói Cổ tổng quản?”

Nàng liếc hắn một cái khinh thường, “Trừ bỏ hắn thì còn ai?”

Tiêu Nghệ ngượng ngùng cười cười, “Nói cũng đúng, Cổ tổng quản đương nhiên cũng theo cha ta đến biệt trang rồi.”

“Ta muốn mua cái này, trả tiền!” Đông Phương Uy Uy vừa đúng lúc đi qua quầy hàng bên đường, tùy tay chọn một cái diều năm màu sặc sỡ.

Hắn vội vàng không ngừng lấy bạc ra, “Ách, được.”

“Cha ngươi đi biệt trang làm gì?” Nàng một bên vừa thưởng thức con diều mới mua, vừa thuận miệng hỏi.

“Cha ta hàng tháng đều tới biệt trang chiêu đãi một ít quan lại quyền thế, phú thương buôn bán lớn, vì việc làm ăn của tiền trang mà lập quan hệ.” Tiêu Nghệ nhắm mắt theo đuôi nàng.

Đông Phương Uy Uy lại nhìn thấy có hàng tò he, chọn hơn nửa ngày, lựa được một đôi Tiên Đồng Ngọc Nữ mặc áo mãng bào (1) đỏ thẫm rồi bỏ đi, báo hại lão bá nặn tò he gấp đến độ muốn hô có cướp, Tiêu Nghệ đành phải chạy lại móc túi trả tiền.

“Vậy tại sao ngươi không đi theo?” Kim Đồng này nặn thật giống Trạm ca ca của nàng nha.

Hắn thoáng cười khổ, “Cha ta đại khái là sợ ta nói năng vụng về đắc tội mấy quý nhân này, cho nên không cho ta đi cùng.”

“Nghe qua dường như rất thú vị, không bằng chúng ta đi coi trộm một chút.” Nàng chuyển động con ngươi mấy cái, trực giác nói cho nàng, trong tòa biệt trang kia xác định có quỷ.

Tiêu Nghệ ấp úng nói, “Nhưng mà…”

“Chúng ta vụng trộm đi, không để cha ngươi biết là được. Như thế nào? Ngươi không muốn sao?” Đông Phương Uy Uy xoa xoa hai tay sau lưng, điêu ngoa hỏi.

“Đương, đương nhiên không phải.” Hắn rụt rè nói.

Nàng hạ khuôn mặt nhỏ nhắn xuống, “Ta cũng không miễn cưỡng ngươi đâu!”

“Không miễn cưỡng, không miễn cưỡng.” Tiêu Nghệ cười theo nói.

Đông Phương Uy Uy trừng mắt, “Đây chính là ngươi nói nha?”

“Đúng, đúng.” Hắn khép nép nói.

“Tốt, vậy biệt trang nhà ngươi có cách nơi này xa lắm không?”

Tiêu Nghệ tính thời gian, “Ước chừng phải đi mất hai canh giờ.”

“Ngươi hẳn là có xe ngựa chứ?”

“Ừ!” Hắn có thể nói không có sao? Tiêu Nghệ mạnh mẽ gật đầu, “Nhưng, nhưng mà ta chưa đánh xe ngựa bao giờ…” Hắn ra ngoài luôn có hạ nhân hầu hạ, tất nhiên không nhọc thiếu gia đây phải động tay, nhưng lần này ra ngoài không được để cha biết, đương nhiên cũng không thể đưa xa phu (người đánh xe) đi theo.

“Ta cũng không trông chờ vào ngươi.” Đông Phương Uy Uy đã sớm đem hắn nhìn rõ, “Cái việc nhỏ này không làm khó được ta, có ta là làm được.”

Ai nói có nàng là làm được?

Tiêu Nghệ sắc mặt trắng bệch lao khỏi xe ngựa, đem gì đó trong dạ dày nôn sạch. Thật là đáng sợ, hắn nghĩ cái mạng nhỏ của mình thế là xong rồi, bây giờ có đánh chết hắn cũng không dám ngồi xe ngựa nữa.

“Nôn…” Hắn đã nôn đến nỗi toàn thân mệt mỏi, xanh cả mặt.

Đông Phương Uy Uy vẻ mặt xem thường nhìn hắn, “Như vậy đã say xe, ngươi thật vô dụng!”

“Ta… nôn…” Tiêu Nghệ vẻ mặt có lỗi, “Lại lần nữa thì, thì tốt rồi…”

Nàng đảo mắt xem thường, dứt khoát để cho hắn nôn chán thì thôi.

Xe ngựa ra khỏi thành không bao lâu, trời bắt đầu tối.

“Nôn xong chưa? Bao giờ mới đến nơi?”

Tiêu Nghệ lau miệng, rốt cuộc cũng ngừng nôn, bởi vì hắn đã không còn gì để nôn nữa rồi.

“Hẳn là ở đằng trước mà thôi, rất nhanh đến.” Sau khi gặp qua tài đánh xe ngựa “lợi hại” của nàng, lần sau àm có cái loại “lợi ích” này nữa, hắn tuyệt đối muốn chém đinh chặt sắt cự tuyệt nàng, ngàn vạn lần cũng không muốn đùa giỡn cái mạng nhỏ của mình nữa.

“Chúng ta nên đi bộ thì hơn.” Đông Phương Uy Uy tự mình tìm đường đi phía trước.

Mắt hắn thấy quạ đen bay bốn phía, trong lòng sợ hãi, “Đừng bỏ ta ở lại, đợi ta với…”

“Nhanh lên chút!” Đông Phương Uy Uy thúc g