Quên Phải Yêu Anh

Quên Phải Yêu Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324944

Bình chọn: 10.00/10/494 lượt.

, không còn xót lại chút xíu nào.

Xe đến cửa đại viện thì Thẩm Kiều nói: "Không cần đi vào, dừng ở cổng là được rồi."

Nhưng Dương Kiền không nghe, còn lái xe vào đại viện, sau khi dừng lại ở

trước của nhà Thẩm Kiều, anh cũng xuống xe theo.Cách chiếc xe, Thẩm Kiều hơi khẩn trương nhìn anh, không biết anh muốn làm cái gì. Còn anh chợt

nở nụ cười, xoay người đi vào sân, Thẩm Kiều giật mình một cái rồi vội

vàng đuổi theo.

Cố Hoa Lam thấy Dương Kiền và Thẩm Kiều cùng trở

về, cũng sửng sốt, Thẩm An đang xem báo cũng nhìn bọn họ, thu hồi tờ báo bình tĩnh nói: "Vừa đúng lúc, ăn cơm trước đã, chuyện công việc cơm

nước xong rồi nói."

Dương Kiền gật đầu một cái: "Dạ, Kiểm Sát Trưởng Thẩm."

Thẩm Kiều biết là bản thân tự mình đa tình, vì vậy cúi đầu quay người đi lên lầu. Lề mề một lúc lâu, mới thay quần áo đến phòng ăn. Thẩm Du chưa về, trên bàn chỉ có bốn người bọn họ. Thẩm Kiều ngồi bên cạnh mẹ mình,

thoáng ngẩng đầu, là có thể thấy người ngồi đối diện, nhưng cô vẫn buồn

bực cúi đầu bới cơm.

Cố Hoa Lam chợt mở miệng nói: Mấy ngày trước gặp mẹ con, bà nói con chuẩn bị kết hôn, đã định xong ngày chưa?"

Tốc độ nhai thức ăn của Thẩm Kiều cũng chậm lại, dựng lỗ tai lên cẩn thận nghe.

Dương Kiền liếc mắt một cái rồi cúi đầu bới cơm, mỉm cười nói: "Không thể nào."

"A, nhưng mà cũng có đối tượng rồi, kết hôn cũng là chuyện sớm hay muộn,

không giống con nhóc Thẩm Kiều này, bạn trai cách xa như vậy, đừng nói

tới kết hôn, gặp mặt một lần cũng khó."

Thẩm Kiều nghe xong lời

này, kích động đến nỗi suýt nữa phun cơm ở trong miệng ra. Cô vẫn chưa

đề cập với gia đình rằng cô và Giản Dư Mặc đã chia tay, Thẩm Kiều lo

lắng không yên liếc mắt nhìn Dương Kiền, quả nhiên thấy sắc mặt của anh

âm trầm hơn rất nhiều. Vì vậy vội vàng nhỏ giọng nói với mẹ: "Chúng ta

có thể không nói tới chuyện này không?"

Cố Hoa Lam nhíu mày: "Sao hả? Chuyện này cũng không cho nói à?"

"Không phải, ngài..."

"Được rồi, được rồi, không nói nữa, ăn cơm đi."

Thẩm Kiều lo lắng Dương Kiền sẽ tức giận, nhưng xem ra lúc này anh cũng

không có gì khác thường, giống như mới vừa rồi vẻ âm trầm trong nháy mắt đó là cô nhìn lầm rồi.

Sau bữa cơm chiều, Dương Kiền đi theo

Thẩm An đến thư phòng bàn công việc, Thẩm Kiều và mẹ hàn huyên một lát,

liền trở về phòng. Quyển sách được mở ra ở trên bàn vẫn chưa lật thêm

trang nào, cô chống cằm, tâm tư đã sớm du ngoạn đến Thái Hư rồi.

Không biết đã trải qua bao lâu, có người tới gõ cửa, Thẩm Kiều đang định nói

"mời vào" , nhưng đầu óc vừa chuyển một cái, liền tự mình đi mở cửa. Quả nhiên, thấy Dương Kiền đứng ngoài cửa.

Giữa ấn đường của Dương Kiền có vẻ mệt mỏi, nhưng trên mặt là ý cười nồng đậm, dựa người vào khung cửa nhìn cô.

"Nói xong rồi à?"

"Ừ."

"Vậy nhanh trở về đi thôi, đã không còn sớm nữa."

Dương Kiền gật đầu: "Đang định đi, nhưng mà muốn nói câu tạm biệt."

Thẩm Kiều nghe vậy vươn tay, khe khẽ vẫy vẫy tay: "Hẹn gặp lại."

Dương Kiền im lặng nhìn cô, một lát sau thì đứng thẳng người, quay đầu lại

nhìn xung quanh một lần. Nhà Thẩm Kiều là một tòa nhà nhỏ có ba tầng,

lầu hai chỉ có cô và Thẩm Du ở, hôm nay Thẩm Du không về, nên cũng không có ai khác.

{edit by Mạn Nhi _diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đ◕n}

Thẩm Kiều

không biết anh muốn làm gì, tiềm thức nhắc nhở cô phải né tránh về phía

sau cửa, nhưng mà cuối cùng cũng không tránh thoát, anh chợt nghiêng

người tiến vào, nghiêng đầu khẽ hôn lên gò má của cô, giống hệt chuồn

chuồn lướt nước.

Trộm hương thành công, Kiền thiếu gia khẽ mím

môi cười, tràn đầy vẻ thâm tình nhìn khuôn mặt đỏ ửng củaThẩm Kiều đang

có phần sửng sốt.

"Vẫn muốn nhìn nữa à? Cảm thấy chưa đủ?" Nói xong, anh lại làm bộ thò người vào, thì nghe thấy ở dưới lầu gọi tên anh.

Rốt cuộc Thẩm Kiều cũng phản ứng lại, cuống quít đẩy anh ra ngoài, đóng cửa thật chặt. Ngón tay Dương Kiền đặt trên môi, phía trên còn lưu lại

nhiệt độ của cô, khuôn mặt của cô tinh tế, mềm mại, có chút hương thơm

nhàn nhạt, rất dễ ngửi, hấp dẫn anh, hung hăng cắn anh một cái.

Thẩm Kiều dựa vào cửa, bàn tay ôm lấy lồng ngực dâng phập phồng không ngừng, gương mặt hồng rực. Rõ ràng bọn họ đã từng ôm qua, cũng từng hôn nhau,

nhưng không biết vì sao, chẳng qua đây chỉ là khẽ hôn lên gò má mà thôi, lại có thể khiến trái tim cô rung động như vậy.

Dương Kiền từ

trên lầu đi xuống, Thẩm Du ung dung ôm ngực nhìn anh, "Cha tôi ở thư

phòng lầu một, hơn nữa ông ấy vừa xong việc đã đi ra ngoài tản bộ, anh

chạy trên lầu làm gì?"

Dương Kiền nhún vai, nói thật: "Tạm biệt Thẩm Kiều thôi. Muốn đi uống mấy chén hay không?"

Thẩm Du cởi áo khoác âu phục ném lên ghế sa lon, xoay người dẫn đầu đi ra ngoài sân nhỏ.

Khi Thẩm Kiều mệt mỏi muốn đi ngủ, thì nhận được một tin nhắn, là Thẩm Du.

Anh nói uống rượu nên không thể lái xe, bảo cô đến đón.

Chân của

Thẩm Kiều đã dưỡng gần hai tháng, chính cô cũng cảm thấy đã không còn

bất cứ vấn đề gì, vì vậy liền cầm chìa khóa, lái xe ra ngoài.

Dương Kiền nhìn chằm chằm tin nhắn vừa mới được gửi lại, sướng đến phát rồ

rồi. Nghiêng đầu nhìn Thẩm Du ở bên cạnh đã uống đến gục, vừa v


Polly po-cket