
ời sinh cô mơ màng, nếu
không cẩn thận để làm mất nhẫn, tuy Đông Luân sẽ không trách cô, nhưng cô sẽ đau
lòng chết mất.
Thấy bóng dáng Phương Ngữ
Lâm rốt cuộc cũng xuất hiện ở trong đám người, Khang Đóa Hinh vội vàng lấy lại
thẻ tín dụng từ chỗ người bán hàng kí tên lên giấy tờ, “Thật có lỗi, em họ em
đến đây, em phải đi tìm cô ấy rồi.”
Nói xong, cô cầm lấy
dưỡng phẩm, vội vàng giống như chạy nạn đến chỗ Phương Ngữ Lâm.
Vương Trung Duy trừng mắt
nhìn bóng lưng giai nhân chạy đi, đây là lần đầu tiên anh ta bị phụ nữ cự
tuyệt, ngược lại kích thích tính cách không chịu thua của anh ta.
Khang Đóa Hinh đúng
không?
Anh ta cũng biết một chút
về cô qua lời bạn bè trung học, lúc tốt nghiệp bọn họ có sổ lưu niệm, tra cách
liên lạc của cô rất dẽ, chạy được hòa thượng chứ không chạy được miếu.
Nghĩ đến đây, anh ta mới
vừa lòng thu hồi tầm mắt.
“Chị họ, người đàn ông
kia là ai thế, hình như vẫn nhìn chị?” Phương Ngữ Lâm tò mò liên quay đầu liên
tục.
“Không biết, có thể là
nhận sai người.” Mặt Khang Đóa Hinh không chút thay đổi nói.
“Thật không?” Cô nghi
ngờ, “Người kia rất tuấn tú nhé! Chị thật sự không biết?”
“Anh ta có đẹp trai hay
không liên quan gì đến chị?” Khang Đóa Hinh có chút bất lực.
“Nhiều hiểu biết về soái
ca, luôn có lợi.” Phương Ngữ Lâm cười hì hì nói.
“Chị là phụ nữ đã kết
hôn.” Nhưng cô cũng sống lâu mười năm, sao so với em họ còn có sự khác nhau ?
“Ai nha, kết hôn thì vẫn
có thể thưởng thức soái ca thôi! Nói sau, chị không thích cũng không sau, có
thể giới thiệu cho em, em rất thiếu.”
“Em cái cô nhỏ này......”
“Cái gì đây, em cũng chỉ
ít hơn chị mấy tháng thôi?” Phương Ngữ Lâm hừ hừ.
Hai người vừa cười
đùa, vừa ra khỏi bách hóa.
Tuy Khang Đóa Hinh từng
làm bà chủ gia đình hơn mười năm, nhưng tay nghề nấu nướng thật sự không được
tốt lắm, vợ chồng Khang gia cũng xót con gái, không muốn cô phải xuống bếp, vì
vậy thường bảo cô và Nguyễn Đông Luân về Khang gia ăn cơm.
Với Khang Đóa Hinh mà nói
đương nhiên rất vui, vừa không phải nghĩ bữa tối ăn gì, lại có thể gặp ba mẹ,
Đông Luân cũng không phản đối, vì vậy một tuần bọn họ có đến ba bốn hôm là ăn
cơm ở Khang gia.
Hôm nay lại lần nữa cô
lôi kéo ông chồng hai lần tân hôn về nhà mẹ đẻ ăn cơm, không khí bữa tối cũng
không tệ lắm, hai người đàn ông nói chuyện phiếm rất nhiều, không quên đàm luận
công việc --
A, đúng rồi, sau khi
Nguyễn Đông Luân xuất ngũ, lại về công ty Khang gia đi làm, nhưng nếu thân phận
khác nhau, giá trị con người cũng nước lên thì thuyền lên, lúc trước vừa làm
vừa học, nhanh chóng thành trưởng bộ phận, ngay cả ông chủ cũng nói gì nghe nấy
với anh.
Mà bên kia hai mẹ con, tất
nhiên là líu ríu trò chuyện khác, từ việc nhà đến mĩ phẩm đến đàn ông, không có
việc gì là không tán gẫu.
Đúng lúc này, chuông cửa
đột nhiên vang lên.
Trên bàn ăn mọi người đều
sửng sốt, cuối cùng Khang Đóa Hinh đứng lên, “Con đi mở cửa.”
Cô kinh ngạc trừng mắt
nhìn gương mặt buổi chiều vừa mới thấy qua, bật thốt lên nói: “Anh tới nhà em
làm gì?”
“Quả nhiên em gạt anh.”
Vương Trung Duy nhìn thấy cô ở nhà, mắt tình sáng lên.
“Em lừa anh cái gì?” Vẻ
mặt Khang Đóa Hinh không hiểu gì cả, vẫn rất kinh ngạc, “Sao anh tìm được nhà
em?”
“Anh biết vài người trước
kia trong ban các em, cùng bọn họ lấy sổ lưu niệm tốt nghiệp ra xem.” Anh ta
hưng phấn nhìn cô, “Rõ ràng còn ở nhà, vì sao nói em kết hôn lừa anh?”
“Cái gì?” Khang Đóa Hinh
thật sự không rõ logic của anh ta, chẳng lẽ lập gia đình thì không thể về nhà
mẹ đẻ ăn cơm? “Thật có lỗi, nhà em đang ở ăn cơm, nếu không có việc gì, không
tiễn.” Nói xong, cô chuẩn bị đóng cửa.
Không nghĩ da mặt anh ta
rất dày, hoàn toàn ngoài dự đoán của cô, lại dùng thân thể chặn cửa, kiên quyết
theo khe hở hẹp chen vào, một tay trực tiếp cầm cánh tay mảnh khảnh của cô,
“Hắc, Đóa Hinh, anh chỉ muốn cùng em ôn chuyện cũ, không cần phải cự người
ngoài ngàn dặm như vậy?”
“Anh......” Ôn chuyện là
như thế này sao? Theo như cô nhìn thấy, hành động của anh ta có vẻ giống biến
thái đi, Khang Đóa Hinh giãy dụa, “Buông tay ra nhanh lên!”
“Này, anh không có ác
ý......” Anh ta cũng bị phản ứng kịch liệt của cô dọa, còn chưa ra phải làm thế
nào, lại đột nhiên cảm thấy mặt đau nhức, cánh tay đang nắm cũng thừa dịp giãy
thoát.
“Anh muốn làm gì?” Một
giọng nói đàn ông lạnh như băng truyền đến.
Vương Trung Duy ôm mặt bị
đánh ngẩng lên, thì nhìn thấy một gã dáng người cao tráng, sắc mặt âm trầm đang
nhìn mình, mà Khang Đóa Hinh giống như nhìn thấy cứu tinh, trốn ở phía sau.
Trên mặt còn rất đau,
hiển nhiên là do người này đánh. Vương Trung Duy lo lắng ba giây, nghĩ đến cuộc
sống an nhàn sung sướng của mình, tuyệt đối không phải là đối thủ của người đàn
ông trước mặt, liền chủ động lui xuống.
“Khụ, không có gì, tôi
chỉ muốn cùng ôn chuyện cũ với đàn em lâu ngày không gặp thôi......”
“Anh ta không tin em kết
hôn rồi, vẫn muốn hẹn em ra ngoài!” Khang Đóa Hinh tránh bên người chồng nói
thầm.
Nguyễn Đông Luân nhíu
mày, ánh mắt trên người cô di chuyển, “Tôi là ch