
... Đã về.”
Nguyễn Đông Luân kinh ngạc nhìn bạn gái ngồi ở phòng khách.
Khang Đóa Hinh cũng ngây
người, vài giây sau mới xấu hổ nhỏ giọng chào anh, “Hi, sớm như vậy đã về rồi?”
A a a, sao anh có thể đột
nhiên về, hại cô bị bắt thóp chứ!
Khang Đóa Hinh quẫn quá,
nếu không phải cửa đang bị anh chặn, nói không chừng cô trốn luôn.
Nhưng Nguyễn Đông Luân
bất ngờ cũng không thua cô, anh hoàn toàn không nghĩ sẽ nhìn thấy cô ở trong
nhà.
Lúc trước sợ cô có áp
lực, cho nên không có ý định giới thiệu cho mẹ anh sớm vậy, kết quả bây giờ
có chuyện gì? Vì sao hai người phụ nữ quan trọng nhất trong đời anh, lại ngồi
cùng nhau trong phòng khách anh, hình như còn nói chuyện rất vui vẻ?
Ánh mắt Nguyễn Đông Luân
kinh ngạc, từ vẻ mặt xấu hổ của bạn gái, nhìn sang khuôn mặt mang theo nụ cười
của mẹ, sau đó lại nhìn về khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực kia, ánh mắt mang theo
kinh ngạc, rồi hiểu rõ, chuyển sang cảm động.
Bỗng nhiên anh hiểu được,
những điều này cô chưa từng nói ra lời, nhưng thật ra cô quan tâm và dịu dàng,
cô dùng cách của mình để yêu anh, ngốc nghếch muốn thay anh làm gì đó, lại xấu
hổ ngượng ngùng cho anh biết.
Anh đến bên cạnh cô, dắt
tay cô, mỉm cười nhìn về phía mẹ, “Tuy rằng hai người đã biết nhau, nhưng con
nên giới thiệu một lần, mẹ, đây là bạn gái con, Đóa Hinh, đương nhiên, cũng là
con dâu tương lai của mẹ.”
Ngồi ở Nguyễn gia một
lúc, hai người mới rời đi.
“Vốn định về nhà cất hành
lý trước, rồi mới tìm em, không ngờ lại gặp em ở nhà anh.” Nguyễn Đông Luân vừa
lái xe vừa nói: “Xem ra em và mẹ anh đã thân lắm rồi.”
“A...... Mẹ anh tốt lắm.”
Cô xấu hổ lúng túng nói với anh.
“Kiếp trước chẳng phải em
đã biết rồi sao?” Anh buồn cười nhìn cô một cái, “Ừ, anh nhớ rõ năm ngoái lúc
mẹ nằm viện chữa ung thư, hình như từng nói qua có cô gái cùng bà nói chuyện,
hẳn là em rồi?”
Cái anh này, trí nhớ tốt
như vậy sao? Đáy lòng Khang Đóa Hinh nói thầm.
Hai năm nay thường xuyên
chạy qua Nguyễn gia như vậy, một bên là vì cô rất thích mẹ chồng tương lai,
nhưng mặt khác cũng là thay anh đang bận làm tròn chữ hiếu, nhưng cô sao có thể
không biết xấu hổ nói cho anh biết.
Nhưng cô không nói,
Nguyễn Đông Luân làm sao có thể không biết? Chẳng qua bọn anh đã coi người kia
là một nửa linh hồn của mình, hai bên không cần nói cảm ơn.
Vì vậy anh cười cười, cảm
động trong lòng.
“Bây giờ có muốn đi đâu
không?”
“Thế nào cũng được, em
không có ý kiến.” Khang Đóa Hinh suy nghĩ, “Nhưng tối hôm nay 6 giờ rưỡi phải
về nhà rồi, ba em dặn thế.”
Cô nghiêm trọng đoán ba
căn bản biết hôm nay cô gặp Nguyễn Đông Luân, mới cố ý muốn cô về nhà sớm hơn.
Nhưng kinh nghiệm từ kiếp
nhắc cô rằng, tốt nhất đừng vì chuyện Đông Luân mà cãi nhau với ba, sẽ chỉ làm
ba thêm ghét Đông Luân hơn mà thôi, có khi nếu mình chiều theo ý ba, còn có thể
làm cho ba tự cho là thắng Đông Luân, mà mừng thầm. Vì vậy cô cũng không nói
thêm gì nữa.
Đàn ông, đôi khi chẳng
phân biệt tuổi đều ngây thơ như nhau.
Nguyễn Đông Luân trầm
ngâm một lát, “Anh hiểu rồi, nhà em cũng gần đại học Z đi dạo là tốt rồi, tránh
để không kịp giờ.”
Bọn họ trở lại đại học Z,
dừng xe ở ngoài trường, Khang Đóa Hinh thấy có xe buýt đang dừng ở đầu đường
chờ đèn đỏ. Kính chắn gió treo trước tên người lái xe, thoạt nhìn rất quen mắt.
Trong đầu đột nhiên hiện
lên gì đó, cô vừa chạy xuống xe vừa vẫy tay với Nguyễn Đông Luân, “Anh, nhanh
lên!”
Nguyễn Đông Luân không
hiểu dụng ý của cô, nhưng vẫn ngoan ngoãn chạy theo cô đến xe buýt bên cạnh,
cũng bị kéo lên xe.
Thật vất vả mới lấy ra
mười lăm đồng tiền lẻ từ ví tiền, vẻ mặt anh hoang mang nhìn bạn gái, “Em muốn
đi đâu?”
Không hiểu vì sao bọn họ
rõ ràng có xe, còn muốn đi xe buýt.
“Anh còn nhớ xe buýt này
không?” Khang Đóa Hinh cười meo meo hỏi.
“Em nói xe số 37?” Anh
sửng sốt, “Lúc đầu chúng ta quen nhau ở đây?”
Lần đầu tiên gặp nhau ở
kiếp trước của bọn họ, chính là tại xe buýt, mặc dù chuyện đã nhiều năm rồi,
nhưng ký ức về ngày đó vẫn rất rõ ràng.
“Đúng vậy. Hôm đó rất
nhiều người, kết quả anh không cẩn thận là đổ cà phê vào váy em.” Cô kéo anh
tìm chỗ ngồi xuống, nói nói, đột nhiên nở nụ cười, “Khi đó anh lo lắng hơn em,
nói anh phải vội đi dạy thêm, không rảnh đi mua bộ đồ mới với em, nên anh ghi
lại số điện thoại với tên cho em.”
Đã có cách liên lạc của
nhau, thì có lần đầu tiên rồi lần thứ hai hẹn gặp mặt, rồi lại ở cạnh nhau.
“Khụ khụ, thật ra......”
Đột nhiên Nguyễn Đông Luân có chút không tự nhiên, thú nhận một bí mật cất giấu
trong lòng nhiều năm, “Hôm đó anh có vội đi dạy đâu.”
Chẳng qua anh vịn cớ này
để liên lạc với cô thôi.
Lại nói tiếp đây là lần
đầu tiên của hai cuộc đời anh, có thể cũng là lần cuối cùng, đến lúc chuẩn bị
lần đầu gặp nữ sinh, còn mịt mờ làm cho người ta hoàn toàn không nhìn ra.
“Cái gì? Anh cũng mưu mô
lắm nhé!” Đến tận lúc này Khang Đóa Hinh mới biết được chân tướng, vừa ngạc
nhiên vừa buồn cười nhìn anh chằm chằm, “Mọi người đều cảm thấy anh chất phác
thật thà, không ngờ còn rất lưu manh!”
Đó là vì tâm cơ của anh,
cho