
đi công tác sao?” Anh nhớ rõ kiếp trước chỉ cần mình nói đi
công tác, cô cũng sẽ cáu cãi nhau một trận, thậm chí còn chiến tranh lạnh với
anh.
Khang Đóa Hinh ngẩn ra,
sau mới lẩm bẩm nói: “Em không thích, không có vợ nào lại thích chồng lúc nào
cũng không ở nhà? Nhưng đây là công việc của anh, anh vẫn vì tương lai của
chúng mình mà cố gắng, sao em có thể vì sợ hãi cô đơn, mà trách anh? Hơn nữa,
bây giờ em cũng có cuộc sống của mình.”
Lần này đến lượt Nguyễn
Đông Luân ngây người, “Ý của em là, trước em không thích anh đi công tác, là vì
sợ cô đơn?”
Trong quá khứ anh chưa
bao giờ biết là vì nguyên nhân này, luôn không rõ vì sao cô bài xích anh đi
công tác như thế.
Nhưng hôm nay nhớ tới,
khi đó cô chỉ có một mình, không có con cái, không có ba mẹ, không có công
việc, bạn bè cũng không có mấy ai, cuộc sống cứ luẩn quẩn như vậy, mình lại
không ở bên cạnh, chắc chắn cô rất cô đơn.
Khang Đóa Hinh có vài
phần thẹn thùng đỏ mặt, “Đương, đương nhiên, thật ra bây giờ nghĩ lại, khi đó
em cũng không quen, biết rõ anh bận việc, lại còn cãi nhau với anh, khiến anh
không thể yên tâm phát triển sự nghiệp.”
Bây giờ cô, cái nhìn cởi
mở hơn, cuộc sống mở rộng ra, dù anh vẫn yêu cô nhất, nhưng cũng không còn là
mối bận tâm duy nhất của cô nữa, cho dù Đông Luân không ở bên cạnh, cô cũng có
thể điều chỉnh tâm trạng thật tốt, tiếp tục sống.
“Thật xin lỗi.” Nguyễn
Đông Luân hối hận mình năm đó, vì sao không để ý đến tâm trạng của cô.
Khang Đóa Hinh lắc đầu,
“Đừng vì chuyện quá khứ mà nói xin lỗi nữa, trước kia chúng ta cãi nhau không
thoải mái như vậy, em cũng có chỗ không đúng.”
Việc nặng đã qua một đời
người, nay cô đã tháo rỡ nó, chỉ có học được thừa nhận sai lầm đã qua, tương
lai mới có thể tránh giẫm lên vết xe đổ.”
Nguyễn Đông Luân ngắm
nhìn cô, trong lòng có rất nhiều cảm xúc phức tạp cùng cảm động muốn nói cho
cô, để cô hiểu rõ, thế mà làm lại nhìn đến đôi mắt mang ý cười kia, tự nhiên
anh lại hiểu, thật ra cô sớm hiểu được suy nghĩ trong lòng mình.
Trên đời này, sẽ không có
người nào khác, hiểu rõ nhau hơn anh và cô.
“Nhanh ăn cơm đi.” Cuối
cùng, anh mỉm cười gắp món cô thích vào bát của cô.
“Ngày hôm qua chủ tịch
Trương Tiến Toàn của Ích
Phátkhoa học kỹ thuật, bị nghi ngờ có dính líu đến việc « vét » sạch
tài sản công ty, hôm qua ngày 21 đã bị bắt giữ...... Vài cổ đông ở ngoài trại
tạm giam làm ầm ỹ, kéo băng rôn yêu cầu Trương Tiến Toàn trả tiền, bị cảnh sát
đuổi ra khỏi hiện trường......”
Khang Đóa Hinh nhìn chữ
và hình ảnh trên tờ báo, có cảm giác không thật.
Giống một năm trước
chuyện quá? Không ngờ cuối cùng bị Đông Luân đoán trúng.
Cũng may lúc ấy ba không
mua cổ phần công ty, nếu không lúc này đang ở chỗ bảo vệ kéo băng rôn, nói
không chừng chính là ba rồi.
Cô cảm thấy mấy phần may
mắn, rồi lại xúc động nhiều hơn.
“Đóa Hinh, không phải
Đông Luân nghỉ hôm na sao, bây giờ còn chưa về có sao ko?” Diệp Cầm Mĩ bưng đĩa
hoa quả đi ra, “Sợ nó lại vội đi tìm cháu?”
“A, cháu chỉ tới ngồi
chút thôi, bác khách khí như vậy làm gì?” Khang Đóa Hinh thấy bà vẫn cắt hoa
quả, vội vàng đứng lên, “Buổi chiều Đông Luân mới về, cháu còn kịp đến thăm bác
một chút.”
“Bác đâu có khách khí
gì?” Diệp Cầm Mĩ mím môi cười, “Chẳng qua là bác đang thay thằng con, chăm sóc
vợ nó thôi.”
“Bác Nguyễn!” Mặt Khang
Đóa Hinh đỏ hồng.
“Bác còn đang chờ chừng
nào thì cháu có thể gọi một tiếng “mẹ” đây !” Diệp Cầm Mĩ tiếp tục trêu.
“Bác còn nói thế nữa, lần
sau cháu không dám đến đây đâu.” Da mặt cô mỏng, cho dù tình cảm với ông chồng
bạn trai đã sớm công khai, nhưng cứ mỗi lần nếu bị người khác lấy ra nói nữa,
vẫn làm chân tay cô luống cuống.
“Được được được, bác
không nói nữa, ăn lê đi!” Diệp Cầm Mĩ cười meo meo ngồi xuống, nhìn cô một lúc
lâu, mới lại nói: “Nói thật, rốt cuộc các con tính khi nào thì kết hôn?”
“Này...... Ít nhất cũng
phải chờ con tốt nghiệp đã.” Khang Đóa Hinh vẫn có chút xấu hổ.
Cô và Nguyễn Đông Luân
vẫn chưa nói chuyện cẩn thận về việc này, nhưng thật ra cũng không cần nói,
trong lòng bọn họ sớm đã hiểu, kết hôn hay không, chỉ là hình thức, đương nhiên
cô biết Đông Luân ước gì lấy cô về nhà lần nữa nhanh một chút.
“Còn chờ một năm đấy!”
Diệp Cầm Mĩ thở dài, “Thằng nhóc Đông Luân kia cũng thật là, đến bây giờ còn không
nói với bác chuyện của cháu.” Nếu Đóa Hinh không tìm đến, đúng là bà không biết
con có bạn gái.
Khang Đóa Hinh do dự đáp,
“Anh ấy chắc là chờ kết thúc nghĩa vụ quân sự rồi mới nói với bác......”
Cô hiểu có thể anh đang
chờ ba cô chính thức đồng ý bọn họ, nhưng kỳ thật cô cũng không biết bây giờ ba
và Đông Luân sao lại thế này. Tuy rằng ba không phản đối cô và Đông Luân hẹn
hò, nhưng thái độ cũng không giống đồng ý, đã có chút mùi “Nhắm mắt làm ngơ”.
Mặc kệ cô ở trước mặt ba nói Đông Luân tốt như thế nào, nhưng ông luôn nói lảng
sang chuyện khác, làm cho cô không có cách nào nói được.
Lúc này, ngoài cửa truyền
đến tiếng động.
Hai người liếc mắt nhìn
nhau, còn chưa kịp nghĩ ra đã có chuyện gì, cửa đã bị mở ra.
“Mẹ, con...