Old school Swatch Watches
Quán Trọ Hoa Diên Vỹ

Quán Trọ Hoa Diên Vỹ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322722

Bình chọn: 7.5.00/10/272 lượt.

được kết bằng cây ô thơm(3).

3. Một loài cây có mùi thơm, thường được dùng làm gia vị.

- Chúng ta tản bộ một chút nhé?

Dịch giả nói vậy và lấy từ trong túi ra một đồng xu. Sau khi chắc chắn đồng xu đã rơi vào hộp đàn, chúng tôi bắt đầu tản bộ.

Không khí mùa hè đã tràn ngập dọc bờ biển. Các tiệm đồ ăn đâu đâu cũng mở

rộng cửa, quầy kem đứng thành hàng, các phòng tắm hoa sen ở bãi biển đã

bắt đầu hoạt động. Ngoài khơi nhiều thuyền buồm tới mức ánh sáng chói

lòa phản chiếu từ những cánh buồm đến nhức mắt.

Song chỉ có quanh người đàn ông là nắng hè không chiếu được tới. Ông ta mặc

bộ vest tối màu, thắt một chiếc cà vạt hoa văn giản dị. Có lẽ là đồ cũ

nên vải hơi sờn, nhưng nó vẫn giữ được dáng vẻ nghiêm trang.

Hai chúng tôi đi hướng ngược lại với bến du thuyền, chúng tôi cứ đi thẳng con đường mà chẳng biết rõ đích đến là đâu.

- Hôm nay quán trọ chắc kín phòng rồi nhỉ?

- Không ạ. Chỉ có mỗi ba khách đặt trước. Tuy là ngày chủ nhật nhưng nước triều lên cao quá ngập mất tường thành nên...

- À, đúng thế thật.

- Bác sống ở đảo F từ khi nào ạ?

- Tôi sống ở đó hơn hai mươi năm rồi.

- Thế bác cứ sống thế một mình ạ?

- Ừ.

Câu chuyện cứ nhát gừng nhát gừng, không sôi nổi lên được. Thời gian im

lặng nhiều hơn thời gian nói chuyện. Trong lúc không nói gì, tôi để ý

người dịch giả bên cạnh. Ông ta lúc thì tránh cột đèn đường, lúc thì

phủi sợi chỉ thừa dính trên ngực áo, lúc lại cúi xuống hắng giọng. Cứ

mỗi lần như thế tôi lại soi từng chuyển động nhỏ nhất của cơ thể ông ta.

Tôi nghĩ có lẽ do mình chưa bao giờ được đi sánh ngang cùng một người nào

đó. Bố tôi mất sớm, còn mẹ thì lúc nào cũng đi trước tôi. Tôi cũng không có bạn hay người yêu để có thể vừa cùng dạo phố vừa chuyện trò. Thế nên tôi mới bối rối thế này khi cảm nhận được hơi ấm của người đi bên cạnh.

- Tôi đã nghĩ là cô không đến.

Cuối cùng, khi đã đi hết các nơi và dừng lại chỗ mũi đất, chúng tôi ngồi trên một cái ghế băng.

- Sao bác lại nghĩ thế?

- Một cô gái mười bảy tuổi bỏ phí ngày Chủ nhật với một ông già như thế này, chắc chẳng vui vẻ gì đâu.

- Cháu mà có ở nhà thì cũng bị sai làm việc trong quán trọ thôi. Hơn nữa, nếu cháu vẫy tay tiễn bác mà có thể làm bác vui đến thế thì quá đơn

giản.

Thực ra tôi không muốn nhớ lại hình ảnh dịch giả đứng một mình trước đồng hồ hoa. Nếu tôi không thèm để ý đến lá thư ấy và ngồi ở quầy lễ tân chờ

cho qua hai giờ, có lẽ tôi sẽ chỉ nghĩ về người đàn ông này mất thôi.

Tôi ghét việc cái dáng vẻ bị bỏ lại chỗ chiếu nghỉ và bị những con mắt

tò mò của kẻ khác soi mói kia và hình bóng người chờ đợi tôi lại là một.

- Cô Marie trong tiểu thuyết là người thế nào ạ? - Tôi hỏi.

- Là một cô gái duyên dáng, thông minh và xinh đẹp. Nàng rất giỏi cưỡi

ngựa và đan len. Nàng đẹp như một cánh hoa đẫm sương mai... Có một câu

tả như vậy.

- Nếu vậy thì chỉ có tên là giống thôi nhỉ!

- Và Marie đang yêu. Yêu thầy dạy cưỡi ngựa. Đó là một tình yêu cao cả và diệu kỳ nhất trong tất cả mọi thứ trên thế gian này.

- Càng lúc càng không giống cháu nhỉ!

- Khi nhìn thấy cô ở quán trọ Hoa Diên Vỹ, tôi lập tức nghĩ đến Marie. Cô rất giống với những ấn tượng tôi đã khắc sâu trong lòng khi dịch. Bởi

thế mà sau đó, lúc tôi biết được tên cô là Mari, tôi đã rất ngạc nhiên.

Còn bao nhiêu cái tên khác vậy mà...

- Bố cháu đã đặt cho cháu đấy.

- Một cái tên đẹp. Rất hợp với cô.

Dịch giả vắt chân, nheo mắt nhìn biển. Tôi thấy vui như thể được bố khen vậy.

Rất ít khách du lịch đi đến tận mủi đất. Ngoài cái ghế chúng tôi đang ngồi

còn lại tất cả đều trống. Hoa nở kín cả sườn đồi, chút gió thoáng qua

cũng khiến thân cây lay động. Con đường tản bộ có tường rào bao quanh

chạy từ chân đồi lên đến đỉnh. Ở đó đứng chỗ nào cũng có thể nhìn thấy

biển. Bờ biển chúng tôi đã đi qua nằm bên tay trái. Tường thành vẫn ngập nước như mọi khi. Xa xa đảo F hiện lên mờ ảo.

- Cháu chưa bao giờ đọc một cuốn tiểu thuyết Nga.

- Khi nào dịch xong cuốn này, tôi sẽ cho cô xem đầu tiên.

- Nhưng có lẽ nó quá khó với

- Không sao đâu mà. Cứ đọc như bình thường là được.

- Nếu cháu đến thư viện thì sẽ đọc được sách bác đã dịch chứ?

- Không, thật tiếc nhưng... Nói đúng ra thì tôi không giống một dịch giả

thực sự, tôi không dịch sách theo lời nhờ vả của nhà xuất bản như những

người khác.

Với tôi thì chuyện định nghĩa thế nào là một dịch giả không quan trọng, nhưng người đàn ông lắc đầu như muốn xin lỗi.

- Cùng lắm tôi cũng chỉ dịch sách hướng dẫn, tờ rơi của các công ty, hay

cột tin trên tạp chí thôi. Rồi toa thuốc, giấy hướng dẫn sử dụng đồ

điện, những lá thư công vụ, cách nấu món ăn Nga. Nói thế nào cũng chỉ là những việc lặt vặt, chẳng có liên quan gì đến nghệ thuật cả. Cuốn tiểu

thuyết ấy cũng không phải là vì ai nhờ, mà tôi chỉ dịch cho mình tôi vui mà thôi.

- Cháu lại nghĩ đó là một công việc tuyệt vời! Ta trao ý nghĩa cho những con chữ mà nếu để nguyên sẽ không ai hiểu được chúng.

- Chưa ai nói với tôi như thế cả.

Sự ngượng ngùng dần được tháo gỡ. Tôi đã có thời gian để vừa hỏi chuyện

người đàn ông vừa quan sát khuôn mặt ông. Ôn