
ch ra.
Như thế lần đầu tiên tôi biết được tai người cũng già đi. Đó là một miếng thịt nhăn nheo và nhờn nhọt.
Du thuyền trở lại trong tiếng còi rú. Bọn hải âu đậu trên cầu tàu đồng
loạt bay lên. Dây xích chỗ cửa lên tàu được tháo xuống, phòng chờ vẳng
tiếng phát thanh viên.
- Có lẽ tôi phải đi rồi. - Dịch giả thì thầm.
- Tạm biệt. - Tôi nói.
- Tạm biệt.
Ông ta cũng nói thế. Nhưng tôi cảm giác như chúng tôi đã nói với nhau câu nói quan trọng hơn là chỉ chào tạm biệt.
Từ cửa sổ tôi nhìn thấy người đàn ông đi trên cầu tàu và đang bị cuốn
trong hàng người. Dù ông ta nhỏ con đến mấy tôi cũng lập tức phân biệt
được bóng người mặc vest lẫn trong đám du khách. Giữa chừng ông ta
ngoảnh đầu lại. Tôi vẫy tay dù thấy thật buồn cười khi làm điều này với
một người không biết tên cũng chẳng có quan hệ gì. Ông ta cũng định vẫy
trả, nhưng rồi lại ngượng ngùng đút bàn tay đang giơ lên vào túi áo. Tàu rú còi rồi rời bến.
*
* *
Tôi bị mẹ phạt. Khi tôi về đến Hoa Diên Vỹ thì đã quá năm giờ. Hơn nữa vì vội quá nên tôi cũng
quên béng việc phải lấy cái váy của mẹ ở tiệm giặt là.
- Mày làm cái trò gì thế hả? Tao đã định mặc cái váy ấy đến buổi biếu diễn nhảy đầm tối nay!
Mẹ tôi mắng. Có tiếng khách đang ấn chuông ở quầy.
- Tao chỉ có mỗi cái váy ấy để nhảy thôi. Mày cũng biết rồi còn gì. Không có cái váy ấy làm sao tao nhảy được! Không kịp rồi, năm rưỡi là bắt
đầu. Tao đã chờ mày mãi! Thôi rồi, chẳng làm gì được nữa. Tất cả là tại
mày!
- Con xin lỗi mẹ! Tại trên đường con nhìn thấy một bà lão có
vẻ không khỏe. Mặt bà ấy tái mét, người thì run bần bật, tình trạng
dường như tệ lắm. Thế nên con phải đi cùng đến tận bệnh viện rồi chăm
sóc cho bà ấy. Con không thể bỏ mặc bà ấy được. V con mới về muộn.
Tôi kể lể lý do đã nghĩ ra trên đường về. Tiếng chuông lại vang lên như muốn làm tăng thêm con giận của mẹ tôi.
- Đi nhanh lên! - Mẹ tôi gầm lên.
Nói là buổi biểu diễn nhảy đầm, chứ thật ra chỉ có vợ mấy người làm nghề
buôn bán trong vùng, mấy người công nhân ở nhà máy chế biến cá, với mấy
ông già đã nghỉ hưu, khoảng mười người tập trung lại với nhau rồi nhảy
những điệu nghèo nàn. Chẳng phải chuyện gì to tát. Giả dụ tôi mang cái
váy về theo lời mẹ dặn, thì có khi mẹ tôi lại nói là hôm nay phiền lắm
không đi nữa cũng nên.
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy mẹ tôi nhảy đầm. Cứ nghĩ đến cảnh bắp chân mẹ run run mỗi lần xoay, cổ chân phình to đến mức thịt lòi ra khỏi giày, cánh tay của một người đàn ông không quen
biết ôm choàng lấy eo, phấn trang điểm trôi mất vì mồ hôi... là tôi đã
thấy phát chán. Chỉ cần nghĩ thế thôi đã khiến tôi buồn nôn.
Từ
lúc tôi còn bé đến giờ mẹ vẫn luôn hãnh diện với người khác về ngoại
hình của tôi. Khách mà mẹ tôi thích nhất tất nhiên là những người trả
tiền hậu hĩnh, thứ hai là những khách ca ngợi sắc đẹp của con gái bà, dù là nịnh nọt thôi cũng được.
Ông chưa bao giờ nhìn thấy làn da
trong suốt như thế này đúng không? Trong suốt nhìn thấy cả bên trong,
đến mức phát sợ ấy! Lông mi dài và đôi mắt đen láy từ lúc mới sinh đến
giờ vẫn vậy đấy. Khi con bé đi trên đường thì cứ cách năm phút lại có
người xuýt xoa: “Chao ôi, dễ thương quá!” Có lần con bé còn được một nhà điêu khắc, không biết tên gì ấy nhỉ, nhờ làm người mẫu cơ đấy. Ông ta
đã giành được giải nhất trong một cuộc thi.
Mẹ tôi có vô số những
lời hãnh diện về tôi. Nhưng một nửa trong số đó là dựng chuyện. “Nhà
điêu khắc” mẹ tôi nói thực ra là một gã dê xồm, suýt nữa tôi đã bị hắn
trêu ghẹo.
Dù mẹ có tán dương tôi đến đâu chăng nữa, điều đó cũng
không có nghĩa bà dành nhiều tình cảm cho tôi. Bà càng nói này nói nọ về tôi thì ngược lại tôi càng cảm thấy xấu hổ muốn trốn đi cho rồi. Tôi
chưa bao giờ có ý nghĩ là mình xinh đẹp.
Đến tận bây giờ mỗi sáng
mẹ đều búi tóc cho tôi. Bà bắt tôi ngồi trước bàn trang điểm, dùng tay
trái kéo cho mớ tóc căng ra, làm tôi không động đậy gì được nữa. Rồi bà
khua cái lược đến mức da đầu tôi kêu roạt roạt. Nếu tôi chỉ hơi lúc lắc
đầu mẹ lập tức kéo mạnh bàn tay trái. Chỉ vì bị mẹ làm tóc, mà tôi đã
mất hết tự do.
Mẹ tôi nhúng lược vào bình dầu trà, rồi bắt đầu búi thành búi. Bà không để cho bất cứ sợi tóc nào xổ ra. Dầu trà bốc mùi
khó chịu. Thi thoảng mẹ cũng trang trí tóc tôi bằng những thứ rẻ tiền
như kẹp tóc hay trâm cài.
- Rồi, xong.
Mỗi khi nghe giọng nói có vẻ mãn nguyện của mẹ, tôi lại cảm thấy như mình đã phải chịu hành hạ vậy.
Tối hôm đó tôi không được ăn cơm. Từ hồi bé hình phạt đã được quy định là
thế. Đêm tối với cái bụng rỗng có vẻ sâu thẳm hơn mọi khi. Trong bóng
tối ấy đã bao lần tôi thứ mường tượng ra tấm lưng và cái tai của người
đàn ông.
Buổi sáng hôm sau mẹ búi tóc cho tôi đặc biệt cẩn thận.
Dầu trà cũng được dùng khá nhiều. Và rồi bà lại tán dương sắc đẹp của
tôi.
*
* *
Hoa Diên Vỹ ra đời khi cụ tôi sửa sang
lại ngôi nhà cho thuê thành quán trọ. Đó là câu chuyện từ một trăm năm
trước. Trong vùng này nhà hàng hay quán trọ nào cũng hướng ra bờ biển,
hơn nữa càng gần tường thành trên biển thì lại càng có giá. Hoa Diên Vỹ
chẳng có cả hai điều