
g như một hàng hoa văn tuyệt đẹp. Hắn viết mãi viết mãi không biết mệt.
“Thay vì yêu bác gái thì ông ấy cưng chiều tôi. Làm thế để chuộc tội ấy mà.”
- Tội gì cơ?
“Thực ra không ai có lỗi ở đây hết. Chỉ là chuyện không may thỏi.”
- Sao bà ấy lại chết ạ?
“Khăn quàng của bác bị kẹp vào cửa tàu.”
Tôi đọc đi đọc lại tờ giấy ba lần. Tôi không thể nối kết được ý nghĩa của từng con chữ.
“Lúc ấy bác trai được một trường đại học bên Nga mời sang, và đang chuẩn bị
xuất phát. Tàu vẫn chưa đến. Trên sân ga bác gái đang bế đứa trẻ sơ sinh là tôi. Khi bác trai tôi đang định chụp ảnh thì con tàu phía đối diện
bắt đầu chuyển động. Không ai để ý cái khăn bị kẹp vào cửa tàu.”
- Thế rồi sao?
Những dòng chữ càng dài ra, thời gian im lặng lại càng nhiều.
Tiếng bút chạy không ngừng. Hắn hết hắng giọng, lấy gót giày gõ vào bờ
đá rồi cắn móng tay. Cuộc trò chuyện lạ lùng này khiến tôi có thể cảm
nhận được hết những âm thanh hắn phát ra hơn là trò chuyện bằng lời.
Sau một hổi im lặng, hắn đưa lại mảnh giấy cho tôi. Đầu ngón tay chúng tôi chạm nhau trong khoảnh khắc. Tay hắn dính đầy màu vẽ.
“Bác gái bị kéo lê trên sân ga. Đến lúc ấy mọi người mới biết chuyện gì đang diễn ra. Song không thể làm gì được. Mẹ tôi chỉ biết kêu thét lên, bác
gái ôm tôi vào lòng. Bác bị thít cổ, và bị lôi đi xa dần. Đầu bác đập
vào cái cột đầu tiên trên sân. Tới khi tàu dừng lại thì đã quá muộn. Sọ
bác đã bẹp rúm, cổ bị gãy. Cái khăn thít chặt khiến da thịt trên cổ bác
rách ra. Tay bác vẫn ôm chặt như muốn bảo vệ tôi. Nhờ vậy tôi không bị
sây sát gì.”
Gã cháu khom lưng viết một mạch. Hắn viết không nghĩ
ngợi, không lưỡng lự. Cứ như hắn đã nói về chuyện này nhiều lần, tới mức thuộc lòng cả đoạn văn rồi ấy. Nhờ những con chữ màu xanh da trời rất
đẹp của hắn mà tôi không thấy chua xót mấy khi đọc những từ như “bẹp
rúm” hay “rách ra”.
“Tôi không nhớ gì về chuyện ấy. Tất cả đều do mẹ tôi kể lại.”
Hắn nói thêm.
- Thế còn bác anh, bác trai anh, ông ấy không cứu bà ấy à?
“À, ông ấy đã hét lên thế này: ‘Vứt thằng bé đi! Tháo khăn ra!’ Giả sử bác
gái mà vứt tôi đi thì sẽ thế nào? Giả thiết này có hơi vô nghĩa, nhưng
nó cũng đã khiến quan hệ của mẹ tôi và bác trai trở nên khó chịu. Không
phải vì cái khăn ấy là quà sinh nhật bác trai đã tặng cho bác gái, mà
chính vì bác trai đã ngay lập tức định lấy tôi làm vật hy sinh.”
Tôi nhớ lại cái khăn quàng giấu sâu trong tủ quần áo. Tôi nhớ lại lúc nó
quấn quanh cổ mình. Biết đâu da thịt của vợ ông ta vẫn còn dính lại trên đó cũng nên.
Sân ga tối tăm, một cái đồng hồ tròn to, ánh đèn
chớp của máy ảnh, mùi sữa, đôi giày cao gót nằm lăn lóc, nỗi đau đớn đến không chịu nổi, cái cột sắt lạnh lẽo... khung cảnh ấy đang hiện ra trên mảnh giấy hắn đưa cho tôi.
“Tôi không biết mẹ tôi nhớ có đúng
không. Vì khi ấy mọi người rất hốt hoảng. Nhưng tôi có thể chắc chắn một điều duy nhất là tất cả mọi người đều mang trong lòng những vết thương
không thể xóa nhòa. Thật đấy. Khi một cơn gió nhẹ bất chợt thổi qua sân
ga, làm cái khăn đung đưa...”
- Em đã nhìn thấy cái khăn ấy rồi. Bác trai anh rất quý nó.
“Vật kỷ niệm mà. Cho dù chính nó là hung khí cướp đi sinh mạng của bác gái.
Cuối cùng bác trai biến mất. Ông mất tích suốt khoảng thời gian tôi lớn
lên. Và rồi năm tôi vào đại học tình cờ tôi gặp lại ông. Ông rất vui.
Ông cưng chiều tôi tới mức làm tôi khó xử. Như cô biết đấy. Mặc dù ông
đã từng không quan tâm tôi sống chết ra sao.”
- Nhưng sao ông ấy lại biết nhiều chuyện hồi bé của anh thế?
“Đó là do bác tôi bắt tôi kể đấy. Ông ấy nói chuyện cứ như mình chứng kiến
tận mắt vậy. Rồi đôi khi lại thêm thắt, phóng đại lên. Có lẽ đó cũng là
để chuộc tội. Để xóa đi khoảnh khắc trong quá khứ ấy. Ông biết rõ rằng
làm thế chẳng ích gì nhưng ông không thể đừng được. Cứ khi nào ở trước
mặt tôi, ông ấy lại như thế. Tôi chỉ có thể im lặng mà thôi. Khi chỉ có
tôi và ông ấy, hai người với nhau, sâu thẳm trong tim tôi đã nghĩ thật
tốt vì mình bị câm.”
Không biết trong hộp còn giấy không nhỉ? Tôi
lo lắng. Không biết cái hộp có bị trật ra và rơi xuống biển không? Tôi
không hiểu nổi tại sao mình lại lo lắng chuyện ấy. Có lẽ vì tôi muốn
biết nhiều hơn về dịch giả. Mà cũng có khi tôi đã bị cử chỉ của hắn khi
đưa giấy cho tôi mê hoặc rồi chăng.
Trời ngả bóng, ánh trời chiều
chiếu xuống khuôn mặt hắn. Mắt hắn hơi nhòa trong bóng nắng, đôi môi câm lặng tuyệt nhiên không mấp máy, sợi xích trên cổ hắn ướt mồ hôi. Đột
nhiên tôi nghĩ có lẽ hắn rồi cũng sẽ già đi như dịch giả. Tôi thử tưởng
tượng ra lớp da nhăn nheo, bắp thịt chảy nhão rồi cả mái tóc thưa thớt,
nhưng không tưởng tượng nổi. Dù tôi có chăm chú nhìn thế nào đi nữa cũng chẳng thấy chỗ nào trên người hắn sẽ già đi cả. Tôi nhìn đồng hồ. Còn
chưa tới mười phút nữa là đến chuyến xe tiếp theo.
*
* *
- Khi nào anh về? - Tôi hỏi.
“Ngày mai.”
Hắn trả lời cụt ngủn.
- Thế à... Chắc bác anh sẽ buồn lắm.
“Không đâu. Chỉ là ông ấy trở lại cuộc sống như cũ mà thôi.”
- Nghỉ hè năm sau anh có đến đây nữa không?
“Chắc có lẽ tôi không đến được. Mùa thu