Old school Easter eggs.
Quán Trọ Hoa Diên Vỹ

Quán Trọ Hoa Diên Vỹ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322875

Bình chọn: 9.00/10/287 lượt.

năm nay tôi sẽ đi Ý du học.”

Hắn sờ xem màu đã khô chưa rồi đóng vở nháp lại, cho bút vào trong hộp rồi

đổ nước trong cốc xuống biển. Thứ nước đục ngầu vừa rơi xuống chân chúng tôi ngay lập tức đã hòa quyện với sóng. Một âm thanh trong trẻo vang

lên khiến tôi tưởng như hắn vừa nói chuyện.

- Chắc anh thấy lạ lắm đúng không?

Hắn ngừng thu dọn màu vẽ, nhìn tôi như muốn hỏi lại.

- Thì đó, hai người cách nhau tới gần năm mươi tuổi. Ai nhìn cũng thấy không bình thường rồi

“Tôi nghĩ chẳng có gì lạ cả. Tôi đã rất vui khi thấy cô bên cạnh ông ấy. Tôi cũng rất vui vì được quen biết cô.”

Bỗng dưng tôi thấy bối rối, không biết nên tỏ ra thế nào. Tôi cúi xuống giúp hắn đóng tuýp màu lại.

“Từ khi tôi tới đây, ngoài bác tôi ra cô là người đầu tiên trò chuyện cùng tôi đấy.”

- Nhưng đôi lúc em cũng thấy lo. Em và ông ấy không hề có tương lai. Em

đã nghĩ lỡ đâu mùa thu sẽ không đến nữa, có khi mọi chuyện rồi sẽ kết

thúc trong mùa hè mất.

“Sẽ không sao đâu.”

Hắn viết như muốn an ủi tôi.

“Gió đã không thổi nữa rồi. Khi ấy nó đã thổi qua sân ga và đi xa rồi. Cô không cần lo đâu.”

Hắn nhét vào tay tôi mảnh giấy cuối cùng. Lòng bàn tay tôi tràn đầy những

lời hắn viết ra. Bỗng nhiên tôi cảm giác không phải tôi đang nói về

chuyện của mình và dịch giả, mà đang xác nhận lại mối quan hệ của tôi và hắn.

Chúng tôi cứ nguyên tư thế nhổm dậy ấy mà ôm nhau, chúng tôi ôm nhau trên mỏm đá chông chênh tưởng chừng như chỉ cần bước hụt một

bước là rơi ngay xuống biển. Không biết khi tôi trượt chân thì hắn sẽ

nhảy xuống cứu tôi, hay sẽ đưa tay cho tôi trước khi tôi rơi xuống? Tôi

không thể tưởng tượng nổi. Bỗng nhiên tôi có cảm giác sóng biển như

ngừng lại.

Chúng tôi hôn nhau. Môi chúng tôi chạm vào nhau không

chút lưỡng lự, như thể đó là dấu hiệu trao đổi mà hai người chúng tôi đã lặp đi lặp lại bao lần trong quá khứ và chỉ chúng tôi mới hiểu vậy. Tay tôi vẫn nắm chặt đống giấy nhớ. Cái mặt dây chuyền của hắn chạm vào

ngực tôi lành lạnh. Hơi thở của hắn có mùi khác, khác với mùi của dịch

giả.

*

* *

Phòng 202 mờ mờ tối. Hơi nước từ nhà

máy chế biến cá bên cạnh bốc lên làm mờ kính cửa sổ. Tiếng máy trộn cá

surimi nghe trầm trầm.

Giường chiếu trong phòng rất gọn gàng. Mọi

đồ vật đều được đặt ở đúng vị trí của nó: trên bàn cạnh giường là điện

thoại và cuốn Kinh Thánh, hộp khăn giấy ở trước gương, cái mở nắp chai

cùng những chiếc cốc sứt sát trên nóc tủ lạnh. Khách trọ ở phòng này

sáng nay đã gọi điện hủy hẹn.

- Cô thấy đấy, chúng tôi có tắm biển được đâu. Chẳng còn cách nào khác.

Người phụ nữ nói như đổ lỗi

Hắn cực kỳ bình tĩnh. Tiếng nói chuyện ngoài hành lang hay tiếng chân bước

lên cầu thang cũng không làm hắn run sợ. Hắn nhẹ nhàng chạm vào tôi. Vở

nháp và hộp màu của hắn tung tóe dưới đất.

- Đến Hoa Diên Vỹ đi!

Khi tôi nói vậy lúc ở trên mỏm đá, hắn không thể đáp lại. Vì cái mặt dây chuyền của hắn đã bị lấp giữa ngực hai chúng tôi.

Tôi dẫn hắn vào Hoa Diên Vỹ, lẫn trong hai đoàn khách từ xe buýt xuống.

Thật là mạo hiểm. Hắn đóng vai một thanh niên ít nói một mình đến đây du lịch và vẽ tranh. Tôi đưa cho một nhóm chìa khóa phòng 204, nhóm kia

chìa khóa phòng 305, và chìa khóa phòng 202 cho hắn. Cột phòng 202 trong sổ đặt trước vẫn còn dấu hủy hẹn bằng bút đỏ. Phòng 202 là phòng mà

dịch giả đã trọ cùng cô gái bán dâm trước đó.

Bọn trẻ hào hứng

chạy vòng quanh reo hò. Bố mẹ chúng la mắng, trong khi đó một tốp khác

mở tấm bản đồ trên quầy lễ tân tìm một nhà hàng. Trong không gian hỗn

độn ấy, gã cháu lẻn vào phòng.

Không chỉ hơi thở, mà tất cả mọi

thứ ở hắn đều khác dịch giả. Hắn không trói, cũng không đánh mắng tôi.

Cũng chẳng ra một mệnh lệnh nào. Hắn đối xử với tôi theo một cách riêng. Khuôn ngực vạm vỡ của hắn khiến tôi ngạt thở, những ngón tay lướt trên

cơ thể tôi hệt như khi hắn viết chữ vậy. Xương chậu của hắn chạm vào

mông tôi rắn chắc.

Cái giường kêu rít lên. Âm thanh ấy vang vọng

tới mức tôi lo lắng không biết ở dưới người ta có nghe được không. Tầng

trên có ai đó đang súc miệng, chuông ở quầy lễ tân reo lên. Hắn rất ấm.

Chỉ mỗi sự ấm nóng ấy thôi cũng đã làm tôi mãn nguyện rồi.

Khi hắn ú ớ kêu lên, tôi hiểu là đã kết thúc. Âm thanh đó chắc chắn là tiếng

nói của hắn. Một tiếng nói nhỏ bé sau một thời gian dài ẩn giấu trong

tim giờ mới được thốt ra từ khóe môi.

- Anh cho em xem lưỡi đi. - Tôi nói. - Em muốn xem cái lưỡi đã bị cắt của anh.

Hắn với cái quần cùng áo phông vứt trên giường mặc vào người và cuối cùng là đeo mặt dây chuyền lên cổ.

“Tại sao?”

- Chẳng tại sao cả.

Hắn kéo tôi lại gần và thận trọng mở miệng.

Bên trong chỉ là bóng tối. Đúng là hắn không có lưỡi thật. Ở đó chỉ có một

cái hốc đen ngòm. Bóng tối dày đặc tới mức nếu nhìn quá lâu sẽ trở nên

hoa mắt.

Khi ấy tôi nghe một giọng quát tháo ngoài hành lang

- Mari, này Mari. Mày trốn đi đâu rồi hả?

Là mẹ! Tiếp đó là tiếng chân chạy lên cầu thang, băng qua chiếu nghỉ, qua hành lang và đang tiến dần về phía chúng tôi.

Lập tức tôi ôm lấy vở nháp và hộp màu, rồi thúc hắn trốn vào tủ quần áo.

Cái hộp màu kêu l