
ới được. Chúng tôi dắt tay nhau vào trong.
- Chào mừng quý khách. - Nói rồi chú hề xé vé cho chúng tôi.
Ngay chính giữa là sân khấu hình tròn trông hệt như một chiếc bánh sinh
nhật, trên đó dàn nhạc đang diễn tấu. Ban đầu tôi cứ ngỡ không biết có
phải búp bê không, nhưng nhìn kỹ lại thì hóa ra là người thật. Người đàn ông thổi kèn Trombon nháy mắt với tôi. Họ vừa tấu nhạc vừa xoay vòng
vòng trên sân khấu. Khúc nhạc tưởng như không bao giờ dứt. Toàn là những âm vực ngắn khiến lòng người rộn ràng. Một khúc nhạc khó hiểu, giống
như một con công trống đang múa điên cuồng.
- Hồi còn nhỏ cháu rất hay được bố dẫn đến đây đấy.
- Lúc nào cũng nhộn nhạo thế này à?
- Vâng, đúng thế. Mọi người ai cũng chờ đợi ngày này. Giống như là lễ hội vậy.
Chúng tôi phải ghé sát mặt vào nhau mới có thể nghe thấy người bên cạnh.
Người ta xếp thành hàng dài trước đu quay. Mùi thức ăn phảng phất khắp
nơi. Dịch giả ngắm từng trò chơi như đang nhìn một khung cảnh lạ kỳ. Tôi đã quên đi cảnh hỗn loạn ở Hoa Diên Vỹ. Mồ hôi tôi đã ráo, và váy cũng
đã khô.
- Này, hay ta cũng thử một trò xem sao?
- Tôi sẽ đợi ở đây. Cô cứ chơi trò nào mình thích đi.
- Thế không được. Nếu hai người không cùng chơi thì kỳ lắm. Này, nhìn xem! Ở đây chẳng ai cô đơn một mình cả.
Chúng tôi quyết định chọn một cái máy bay có hình chú voi Dumbo. Thân nó sơn
màu xanh da trời rất đẹp, vòi nó hếch lên còn tai thì trải rộng ra.
Chúng tôi bước lên cái tai và ngồi vào chiếc ghế nhỏ. Chúng tôi gập đầu
gối lại rồi so vai, cố nhét người vào trong.
Hình như dịch giả có
vẻ khó chịu. Ông ta kéo căng mọi chỗ trên chiếc áo vest như sợ nó bị
nhăn. Cuối cùng thì còi cũng kêu, dây điện rít lên ken két, chiếc máy
bay lao lên không trung. Giật mình dịch giả thốt lên:
- Waa.
- Đây mới chỉ là bắt đầu thôi. - Tôi cười và nói. - Bác chưa từng đi những thứ thế này bao giờ à?
- Chưa từng.
- Tại sao? Không thể tin nổi là bác lại chưa từng đi công viên bao giờ.
- Chẳng có lý do gì đâu. Chỉ là không có dịp thôi... Với lại tôi cũng sợ độ cao nữa.
Chợt máy bay đổi hướng vòng lại. Tôi reo hò. Tôi nắm chặt tay vịn, tưởng như sắp văng ra ngoài đến nơi. Gió cuốn váy tôi bay phần phật. Mấy sợi tóc
vương trên trán dịch giả dựng ngược lên.
Trời vẫn còn sáng song
vầng dương đã dần chìm vào bóng tối xa xa nơi chân trời. Một mảnh trăng
hiện lên ngay phía trên tường thành.
Biển từ trên nhìn xuống trông thật nhỏ bé. Đảo F nằm lặng yên như đang mơ ngủ. Toàn bộ ánh sáng trong công viên đã hòa với nhau làm một. Ở chính giữa, dàn nhạc vẫn đang chơi bản nhạc tưởng như không bao giờ dứt ấy.
- Này, bác không sao chứ? Vui quá nhỉ?
Dịch giả không nói gì, chỉ gật đầu, mắt vẫn nhắm. Tôi có thể nhìn thấy mũi
đất, và cả bến du thuyền, chỗ có Hoa Diên Vỹ toàn nhà là nhà, không thể
phân biệt nổi đâu là quán trọ nữa. Mọi thứ quay vòng cùng chúng tôi.
*
* *
Dịch giả vẫn còn choáng váng dù đã xuống máy bay.
- Bác thấy khó chịu trong người à? – Tôi hỏi.
- Không sao. - Ông vuốt lại tóc, và chúng tôi lại dắt tay nhau đi trong công viên.
Mặt trời lặn, người càng lúc càng đông. Bọn trẻ tay cầm bóng bay và kẹo
bông, reo hò vẻ phấn khích. Người nghệ sĩ đường phố giật mạnh sợi xích
đeo trên cổ và thổi lửa ra từ miệng. Một em bé nhìn cảnh đó sợ quá bật
khóc. Một đôi uyên ương ôm hôn nhau, không thèm quan tâm đến con mắt thế gian. Mỗi lần gió thổi, bóng ngô và cuống vé lại bay tứ tung trên mặt
đất. Pháo hoa bay lên từ một nơi nào đó, một con chó lạc chú chạy lang
thang, đèn chớp máy ảnh nhấp nháy.
Tay dịch giả thật mềm mại. Nó
có thể nắm trọn bàn tay tôi. Tôi đã chứng kiến bàn tay ông ta làm bao
nhiêu việc: vuốt tóc tôi, pha trà, cởi quần áo của tôi, trói tôi. Cứ mỗi lần như vậy nó lại tái sinh thành một sinh vật khác.
Bàn tay đang bao bọc tôi lúc này có phải chính là đôi tay đã giết vợ mình không? Đôi lúc tôi nghĩ thế. Song tôi không thấy sợ chút nào. Tôi không biết ông
ta thắt cổ vợ, lấy kéo đâm, hay bắt bà ta uống thuốc độc. Nhưng tôi có
thể tưởng tượng được trong khoảnh khắc ấy những ngón tay của ông ta đã
cử động uyển chuyển đến thế nào. Tôi có thể mường tượng ra hết thảy, từ
những cử động của các đốt ngón tay đến từng mạch máu màu xanh đen trên
đó.
Chúng tôi đứng tựa vào hàng rào đu quay và ăn kem. Một nửa
sôcôla, một nửa vani xoáy vào nhau. Dịch giả nhìn chúng chăm chú hồi
lâu.
- Bác không ăn nhanh kem sẽ chảy hết đấy.
- Cái này trông hay nhỉ.
- Chỉ là kem thôi mà. Chẳng có gì đặc biệt cả.
- Hiếm khi tôi ăn những thứ thế này mà.
- Bác cứ cạp một miếng là được. Này, như thế này này!
Tôi ngoác miệng ra ăn mặc cho mặt mình lấm lem. Ông ta nhẹ nhàng cầm ốc quế bằng tay trái để không làm nó vỡ, rồi đưa cằm ra phía trước và liếm một cách vụng về. Kem tan ra rớt xuống quần, ông ta vội vàng lấy khăn tay
chà đi. Lột trần tôi ra rồi trói lại còn khó gấp vạn lần ăn kem vậy
mà... Vừa nghĩ tôi vừa giúp ông ta lau vết bẩn.
- Cứ mỗi lần đến
đây nhất định cháu phải ăn kem cùng bố. Cháu chỉ được ngồi lên một cái
máy bay mình thích, chỉ được ăn một thứ mình muốn thôi. Mẹ và