80s toys - Atari. I still have
Quán Trọ Hoa Diên Vỹ

Quán Trọ Hoa Diên Vỹ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323081

Bình chọn: 7.5.00/10/308 lượt.

biết rõ âm mưu của bác rồi. Bác định trói chân cháu ở đây, không cho cháu đi nha sĩ chứ gì?

- Con bé này toàn nói chuyện ngu ngốc. Nha sĩ thì sao? Mày có đến nha say không liên quan gì đến ta nào? Nha sĩ là nha sĩ. Chỉ là NHA SĨ thôi mà.

Bên kia ống nghe có tiếng đá viên lạo xạo, hình như ai đó đang uống gì. Bà

giúp việc vẫn nhai ngấu nghiến một cách thô tục như mọi lần. Và bà ta

không giấu giếm điều đó.

- Sao mày nghĩ ta giả bệnh? Ta đau bụng

thật mà. Đau lắm, đau đến mức không thể dọn dẹp phòng trọ được. Với lại

mẹ mày cũng cho phép ta nghỉ rồi mà.

Hình như bà ta nói chuyện trong khi vẫn phùng má lên ăn, nên đôi chỗ tôi nghe không rõ. Song tôi vẫn dứt khoát.

- Tới một rưỡi bác phải có mặt ở Hoa Diên Vỹ!

- Cho ta xin lỗi nhé.

- Được chứ? Một rưỡi đấy nhé! Đấy là hạn cho bác.

- Không can hệ gì tới ta hết.

- Nếu bác không đến cháu sẽ mách mẹ. Trước đó cháu cũng đã cảnh báo bác

thế rồi. Không chỉ là tiền lương một ngày, mà tiền lương cả đời bác cũng sẽ mất hết.

Tôi lại nghe thấy tiếng máy hút bụi. Thay vào đó bên kia ống nghe câm lặng.

Tôi sợ bị bà ta phản pháo rằng muốn mách thì cứ mách đi! Bà ta nắm con át

chủ bài. Bà ta mà mách mẹ chuyện tôi đi gặp trai thì xong đời. Dù bà ta

vẫn chưa hay người đàn ông ấy là một người kỳ quặc, bị người trong thị

trấn ruồng bỏ. Không sao, không sao. Tôi tự nhủ. Mình đã đốt lá thư rồi, bà ta đâu có chứng cứ gì nữa. Nhưng những gì bà ta đang làm là phạm

tội. Nếu tôi lục tung túi xách của bà ta để lấy cái ví tết hạt cườm ra

thì bà ta xong. Hay mình lột trần bà ta rồi chỉ cho mẹ thấy cái váy lót

cũng được.

Tôi đánh cú chót với bên kia.

- Nếu một rưỡi mà không đến thì bác tự hiểu mình sẽ thế nào rồi đấy.

Một ngày bận rộn ghê gớm. Ngay cả thời gian rảnh để ăn trưa cũng không có.

Thảm trải sàn trong các phòng đầy những cát, phải dọn dẹp mất rất nhiều

thời gian. Mẹ sốt ruột nên quát mắng tôi suốt.

Chúng tôi chưa dọn

xong thì đã lại có khách trọ mới đến. Chuông điện thoại từ khắp nơi réo

liên hồi: trung tâm y tế, công ty cho thuê cây cảnh, đại lý du lịch,

thầy dạy nhảy, khách hủy hẹn, khách đặt trước, khách bị lạc đường...

Thêm vào đó toàn bộ toa lét tầng ba đều bị tắc, mùi hôi thối xộc lên

trong quán trọ. Ngay lập tức chúng tôi cho gọi thợ sửa chữa, song cũng

phải mất khá lâu. Những khách không vào được phòng cứ nhằm mặt tôi mà

kêu ca tới tấp. Họ đổ lỗi là tại tôi mà phòng của ọ toàn mùi thối, tại

tôi mà họ nóng quá chóng hết cả mặt, tại tôi mà họ giẫm phải đá đứt

chân, tất cả đều là lỗi của tôi.

Nguyên nhân là do một cái quần

lót bị kẹt trong ống thoát nước phòng 301. Đấy là phòng của cặp trai gái xuống ăn sáng muộn nhất. Cái quần trông thật khó coi, giống hệt cái

kiểu ăn mặc của cô gái kia. Nó bị kẹt sâu trong bồn cầu, nhàu nhĩ và

sũng sình toàn nước thải.

Sắp đến một rưỡi. Không biết dịch giả đã rời đảo chưa? Không biết ông ta đã khoác lên mình chiếc sơ mi trắng

phẳng phiu cùng cái cà vạt thít chặt, và mặc cái áo vest nóng bức như

mọi khi rồi lên du thuyền chưa nhỉ? Tôi nhìn chăm chăm vào đồng hồ. Tôi

xin lỗi khách, nhưng trong lòng chỉ toàn nghĩ về dịch giả.

Bà giúp việc mãi chẳng thấy đâu. Cứ mỗi khi cảm giác có người qua cửa tôi lại nhìn ra sân, song chỉ là mấy con mèo chết tiệt.

- A a, đói quá! Mẹ hoa hết cả mắt lên rồi. Mày làm cái gì cho mẹ ăn đi! - Mẹ tôi nói.

Tôi vào trong hâm lại cà ri đóng hộp. Lúc ấy vẫn còn khách đến. Tôi đứng

ngoài bậu cửa ăn cà ri. Trong khi tôi cứ hết vào trong rồi lại ra chỗ

quầy lễ tân, cà ri đã nguội ngắt từ bao giờ.

Kim đồng hồ sắp chỉ

một rưỡi. Bà giúp việc vẫn biệt tăm. Hình như bà ta muốn trả thù tôi cho đến cùng hay sao ấy. Dù tôi có chạy đi ngay bây giờ thì cũng không kịp

giờ hẹn. Vậy mà tôi lại đang ăn cà ri ở cái nơi khỉ gió này. Thật đáng

xấu hổ. Tôi cố gắng nuốt trôi chỗ cà ri lạnh tanh còn lại trên đĩa.

- Khăn trải bàn vẫn còn bẩn đây này! Nếu không mang đi giặt ngay thì đến sáng mai nó không khô được đâu!

Dù đã no phễnh rồi nhưng mẹ tôi vẫn chưa hết bực dọc. Bà đóng sầm cửa lại, rồi lên xem tầng ba thế nào.

Tôi đi giặt khăn trải bàn. Tôi nhúng nó vào thuốc tẩy, gột sạch vết bơ, vết mứt và nước cam trên đó rồi mới giặt. Sau khi đã cho qua máy vắt, tôi

phơi nó ở cái sân sau chật chội đầy muỗi vằn. Bốn tấm treo xà trên, ba

tấm treo xà dưới. Tôi chú ý phơi sao cho chúng không bị chéo góc. Tôi

gấp ngược hai đầu mép vải hai mươi centimet, rồi kẹp lại bằng hai cái

kẹp. Ba mươi centimet hay mười centimet đều không được. Ba hay một cái

kẹp cũng không được. Đấy là lệnh của mẹ tôi.

Tôi không hiểu tại

sao mình lại phải khúm núm trước mặt mẹ như thế, tại sao mình không vứt

toẹt đống khăn trải bàn đi rồi bay đến chỗ dịch giả nhỉ. Tôi không thể

chịu đựng nổi nếu không gặp được ông, và cũng không thể chịu nổi nếu bị

mẹ phát hiện. Tôi cảm giác không khí quanh mình cứ loãng dần ra, khiến

tôi không thở được, chỉ cần bà giúp việc đến thôi là mọi việc đã diễn ra tốt đẹp rồi

Tôi thấy rất khổ tâm mỗi lần nhìn đồng hồ. Cứ thế nó

nhẫn tâm đi qua hai giờ, rồi ba giờ. Kim đồng hồ càng dịch