Quán Trọ Hoa Diên Vỹ

Quán Trọ Hoa Diên Vỹ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322792

Bình chọn: 8.00/10/279 lượt.

thế.

Dường như đã có một vết rách xuất hiện mà ông không hề hay biết. Nó

không ngừng lan ra đến mức khó chữa lành và gặm nhấm toàn bộ con người

ông ấy. Nếu chỉ có nổi giận không thôi thì tôi có thể làm nguôi được,

chứ đổ vỡ tanh bành thế này thì tôi không biết mình nên làm sao để ông

ta trở lại như cũ.

“Bác ơi, thôi đi. Được rồi mà. Cùng lắm ta

không ăn ở đây nữa. Có đặt trước hay không cũng được mà. Xin bác đấy, bỏ đi. Đừng làm lớn chuyện thêm nữa.”

Tôi bám chặt lấy dịch giả. Nước mặt tự nhiên dâng lên trong mắt tôi.

Vừa khóc tôi vừa nhớ đến giọng nói của dịch giả: “Đừng có sỉ nhục tôi!”

Đúng, đúng là giọng nói ấy. Là âm thanh y như giọng nói đã từng hớp hồn

tôi lần đầu tiên ở Hoa Diên Vỹ. Là tia sáng xuyên qua không gian hỗn

loạn, chỉ trong tia sáng ấy mới ẩn chứa sức mạnh.

Tôi sợ phát khóc, nhưng sâu thẳm trong tim tôi muốn nghe lại mệnh lệnh của người đàn ông một lần nữa.

*

* *

Chúng tôi bị đưa đẩy đến một nơi khác. Màu sắc của biển và ánh mặt trời vẫn

rực rỡ đầy sức sống như thế. Nhưng ánh sáng hân hoan lúc trước khi vào

nhà hàng thì không thể có lại. Trong khoảnh khắc, tôi cảm thấy dường như chúng tôi đã rơi vào một cái hang ảm đạm và tăm tối.

- Tôi xin lỗi.

Dịch giả nói. Cơn điên loạn của ông trong thoáng chốc đã biến mất. Hình bóng cơ thể ông lại trở về một khối. Mồ hôi đã ráo, tay ông lại choàng lấy

vai tôi.

- Không, không sao đâu ạ.

Chỉ có nước mắt của tôi

là tuôn chảy không ngừng. Lời lăng nhục của cô gái, trò chơi khăm ở nhà

hàng, sự thay đổi đột ngột của ông, và khát khao thầm kín mà nó gợi lên

trong tôi... Những cái đó ập đến tôi trong một khoảnh khắc quá ngắn

ngủi, nên tôi cảm thấy bối rối.

- Thực sự xin lỗi vì đã gây cho cô một kỷ niệm không hay. Tôi cũng không nghĩ là sẽ xảy ra chuyện như vậy.

- Bác đừng xin lỗi nữa.

- Nào lau nước mắt đi thôi.

Người đàn ông rút từ túi áo khoác một chiếc khăn tay, áp vào má tôi. Đó là chiếc khăn trắng muốt, không hề có một nếp nhăn nào.

“Bác không cần phải xin lỗi. Không ai có lỗi cả. Chỉ là chuyện không may thôi. Cháu khóc không phải vì phật lòng gì đâu ạ.”

Khi tôi ngửi mùi cái khăn, nước mắt lại trào ra.

Lúc chúng tôi ra khỏi nhà hàng, mọi người đều im lặng. Họ chỉ nhìn chúng

tôi với vẻ mặt khinh rẻ pha lẫn khó chịu. Những người khách lại tiếp tục ăn như không có chuyện gì xảy ra, người lễ tân nhặt quyển sổ lên rồi

phủi bụi. Cậu gác cổng có lẽ cũng giống những người đó, song cậu ta vẫn

đẩy cửa giúp chúng tôi.

Trước hết chúng tôi đi đến một nơi để

không trông thấy cái nhà hàng ấy nữa, và ngồi trên đập chắn sóng bằng bê tông chờ cho nước mắt tôi khô đi. Bầu trời không một gợn mây, nắng ngày càng chói chang. Thi thoảng gió Nam lại thổi làm gấu váy tôi bay phấp

phới.

Người đàn ông nhìn chăm chăm khuôn mặt tôi dưới mũ như muốn

giúp điều gì. Ông xoa vai tôi, gấp lại cái khăn, và phủi cát bám trên

giày cho tôi.

Một quả bóng bay lên từ bãi biển, nằm lăn dưới chân

chúng tôi. Một cậu bé con mặt dính kem nhìn chúng tôi đầy tò mò. Một tốp những người mặc đồ lặn ướt sũng đi qua khiến con đường nhầy nhụa. Có

tiếng còi tàu rời bến.

- Giờ làm gì đây? Cô muốn gì ta sẽ làm thế. - Dịch giả nói.

Tôi thở một hơi dài, chờ cho giọt nước mắt cuối cùng chảy xuống.

- Cháu đói rồi. - Tôi thành thật trả lời.

Trước khi vào nhà hàng tôi không cảm thấy đói, vậy mà khi mọi việc trở nên tồi tệ tự nhiên tôi lại muốn ăn cái gì đó.

- Ừ nhỉ. Đã hơn một giờ rồi. Ta hãy ăn thứ gì thật ngon vào. Còn đầy nhà hàng khác kia mà. Nào, cô muốn ăn gì?

- Cái kia! - Tôi chỉ tay về phía quán pizza vỉa hè ngay trước mặt.

- Nếu ăn pizza thì có một quán ngon và thanh lịch hơn đấy. Ở ngay gần đây thôi. Để tôi dẫn cô đi!

- Không! Chỗ kia được rồi. - Tôi vẫn chỉ về phía đó.

Tôi muốn dùng hết sức nhét vào miệng thứ gì đó nhiều dầu mỡ, tới mức cổ

họng nghẹn ứ. Tôi cảm giác ăn thục mạng kiểu ấy mới hợp với hai chúng

tôi lúc này.

Chúng tôi đứng ở một góc quầy, ăn pizza và uống coca. Dịch giả vẫn cúi đầu, thận trọng cắn từng miếng bánh như đang suy nghĩ

chuyện gì. Hễ tay dính bẩn một chút ông ta liền lấy giấy lau đi, rồi vo

tròn ném vào gạt tàn thuốc lá. Thỉnh thoảng ông ta nhìn tôi định nói gì, rồi lại thôi và nuốt trôi luôn lời nói cùng nước coca.

Tôi cũng

im lặng giải quyết dần chỗ bánh pizza. Đầu ngón chân kẹt trong giày da

đau nhức. Quầy tính tiền ở đây tồi tàn hơn so với quầy lễ tân ở Hoa Diên Vỹ. Nó nhớp nháp toàn dầu ô liu, xốt cà chua và nước xốt hạt tiêu. Bên

trong quầy tối mù mù, nồng nặc mùi thuốc lá, bồi bàn thì cáu kỉnh. Một

con gián bò giữa đống gia vị.

Bơ tan chảy bám vào răng, lưỡi bỏng

rát vì nấm quá nóng. Son môi mà buổi sáng tôi phải khó khăn lắm mới thoa được giờ bay hết. Song dù có ăn nữa, ăn nữa chúng tôi cũng không thể

vùi lấp đi cái hang mình đã rơi vào.



Tôi không biết những gì dịch giả đã làm trên thân thể mình có

phải là hành động bình thường hay không. Tôi cũng không biết làm thế nào để kiểm chúng.

Nhưng có lẽ đó là một điều đặc biệt. Bởi vì nó rất khác với những gì tôi tưởng tượng trong đầu khi cảm nhận âm thanh


pacman, rainbows, and roller s