
i
Đường Minh Lân, rất có ý nhạo báng: "Đường Tam, phụ nữ là để được cưng
chiều, dịu dàng một chút, mới có thể chiếm được lòng của phụ nữ."
"Tôi đối với cô ấy rất dịu dàng, nhưng cô ấy chẳng dịu dàng với tôi! Cậu luôn luôn thi hành chính sách dụ dỗ,
nhưng tôi không làm được!" Cú đánh của cô mới vừa rồi, sức lực cũng
không nhẹ!
Bất đắc dĩ, lắc đầu, Dịch Khiêm đột nhiên cúi đầu nhìn đồng hồ, "Tốt lắm, hôm nay cứ như vậy đi, bây giờ tôi có việc, cáo từ
trước. Tôi đã nói chuyện cùng em Hồng rồi, hóa đơn sẽ do tôi trả, mọi
người chơi vui vẻ nhé, cáo từ!"
Giọng nói dịu dàng trong lúc vô
hình mang theo một cỗ kiên quyết khiến người khác không thể nào kháng cự được, Đường Minh Lân cũng không tiện giữ lại, "Cậu đã có chuyện, tôi
không giữ! Hôm nào gặp lại”
"Được!" Đáp nhẹ một tiếng, Dịch Khiêm hướng về đám người trong phòng gật đầu một cái, lễ phép rời khỏi phòng.
Bên ngoài cửa chính, thư ký Văn Khâm yên lặng chờ đợi, thấy anh đi ra, cậu
nhấc chân đi đến, giơ tay lên, đem túi giấy trong tay đưa tới, "Người
còn ở trong toilet, đây là hồ sơ ngài cần."
Thời điểm nhận lấy
túi, ở khúc quanh trong phòng vệ sinh, Úc Tử Ân đẩy cửa ra ngoài, thời
điểm ngước mắt lơ đãng thấy bóng dáng đứng trên hành lang, do dự một
chút, cuối cùng vẫn che ngực đi tới.
Quần áo bị Đường Minh Lân
kéo hư, áo lót cũng bị Đường Minh Lân tháo ra, bộ ngực bên trái trần
truồng, cô chỉ có thể cô gắng cản trở, để cho mình không quá chật vật.
Do dự một chút, cô vẫn đi tới bên cạnh anh, về tình về lý, nhờ anh tức thời giải vây, cũng nên nói với anh một lời cảm tạ.
Hít một hơi thật sâu, Úc Tử Ân đạp thảm mềm mại đi về phía trước, khẽ ngước mắt, lễ phép gật
đầu và nói lời cảm tạ với người đàn ông phía trước, cũng không kiểu
cách, mở miệng liền nói thẳng vào đề tài, giọng nói dịu dàng như trên
mặt vẫn là vẻ quật cường.
"Chuyện mới vừa rồi, cám ơn Dịch thiếu " Giọng nói lạnh lẽo mang theo mấy phần hoa thơm nứt mũi truyền đến, đột
nhiên Dịch Khiêm giương lên nụ cười, lễ phép gật đầu, coi như là đáp lại lời nói cảm ơn của cô.
Cúi đầu, anh lấy từ trong túi ra một
chiếc áo choàng màu đen, đứng phía sau Văn Khâm lanh tay lẹ mắt đưa tới, sau đó lui về phía sau mấy bước, yên lặng đứng chờ.
Đưa tay qua, anh đem áo khoác đặt lên vài cô, bộ ngực săn chặt được cô che đẩy vô
cùng chặt chẽ, dựa vào gần, cô cơ hồ cảm nhận được mùi hoa cỏ thơm trên
người anh.
Khẽ run rẩy, cô dùng tay che ngực, không tự chủ lui về sau mấy bước, trong hơi thở loáng thoáng một tia xa lạ, từ trên người
anh tràn ra một hơi thở mạnh mẽ, khiến cô chẳng biết phản ứng thế nào.
"Cám ơn. . . . . " làm thế nào cô cũng không nghĩ tới, dạng người giống công tử tôn quý
như anh, thế nhưng lại băn khoăn suy nghĩ cho sự kín đáo của phụ nữ, còn săn sóc thay cô chuẩn bị áo choàng mà không phải là áo khoác nam.
Trong Kim Cung, không ít người biết cô là Đường phu nhân, anh giúp cô, cũng
không cho bất luận kẻ nào có cơ hội khơi lên xì căng đan.
Nếu như hôm nay cô khoác áo của người đàn ông kia đi ra khỏi Kim Cung, ngày mai cô sẽ trở thành màn kịch vui trong những cuộc nói chuyện trà dư tửu
hậu, nhưng anh đã săn sóc, thay cô lấy áo choàng, giúp cô cứu vãn sự tự
ái còn sót lại.
"Không cần cám ơn tôi." Khẽ cười một tiếng, đột
nhiên Dịch Khiêm nheo mắt lại, nhẹ nhàng nói một câu khách sáo để hòa
giải không khí: "Hôm nay tôi mời khách, tới đây chính là khách, cô cũng
là một người khách trong đó, đây chỉ là đạo đãi khách, Úc tiểu thư không cần để trong lòng."
Anh không gọi là cô Đường phu nhân, mà lễ
phép gọi cô là Úc tiểu thư, ba từ đơn giản nhưng nói ra trước miệng anh, không ngờ ấm áp như thế.
Ngước mắt, cô nhìn anh một cái, vóc
người dịu dàng thanh nhã, gương mặt tuấn tú mang nụ cười ấm áp, cặp mắt
thâm thúy, tối tăm không gợn sóng, nhìn vào mắt của cô lại khiến lòng cô dâng lên một trận sóng tình.
"Mặc kệ như thế nào, tôi vẫn muốn cảm ơn anh, cám ơn anh đã giúp tôi khỏi chật vật khi ra khỏi đây."
"Ừ." Anh đáp nhẹ một tiếng, "Đường Tam, tính khí không ai quản được, chuyện
ngày hôm nay cô đừng để trong lòng, trong mắt cậu ta, cô rất bướng bỉnh
cũng quá kiêu ngạo, cậu ta làm như vậy không phải là muốn chiết đi sự
ngông nghênh của cô, cô là cô gái thông minh, cũng biết dùng phương pháp gì mới có thể làm cho mình cười từ đầu đến cuối mà."
Ánh mắt quật cường mang theo nụ cười, môi đỏ mọng thở ra: "Thượng thiện nhược thủy, chí nhu lại được.*"
* (Lòng người như nước, mềm mại và dịu dàng là tốt)
Dịch Khiêm nhìn cô, đột nhiên muốn tán dương, cười khẽ một tiếng, dịu dàng
và thanh nhã, "Nếu tiến vào kiêu ngạo, vậy hãy kiêu ngạo đi ra ngoài."
"Cám ơn! Gặp lại!" Lại một lần nữa nói lời cám ơn chân thành, cô gật đầu với anh, đạp kiêu ngạo bước đi xuống lầu dưới.
Nhìn bóng dáng đi xa, Dịch Khiêm đột nhiên thu hồi tầm mắt, quay đầu liền
thấy bóng dáng của một người đứng trên hành lang, còn chưa mở miệng,
được xem kịch hay, Hạ Ninh Huân cười như không cười đi về phía anh, trên mặt tuấn tú treo mấy phần nhạo báng.
"Lão Ngũ, cậu là người phúc hậu, tự dưng khích bác t