
nghe giọng Đường Minh Lân
nói chuyện và nét mặt của những người xung quanh, có thể nghĩ thân phận
người đàn ông này cũng không đơn giản.
Ở thành phố C, Đường Minh
Lân là thiếu gia đệ nhất thiên hạ, có thể làm cho đại gia anh bận tâm
thì có thể hiểu là người kia cũng là nhân vật không bình thường.
Đường Minh Lân nghiêng đầu, nhìn sư tử nhỏ được giải cứu, khẽ cười một tiếng, giơ tay lên chuẩn bị giúp cô cài lại cổ áo trước ngực thì lại bị Úc Tử
Ân đẩy ra, không kịp phòng ngự còn thuận thế bị cô đánh một cái.
Cú đánh kia, hung hăng đánh vào bụng anh
Sức lực không nhẹ, khiến Đường Minh Lân đau đến kêu thành tiếng!
Là anh biết, anh biết Đường phu nhân không phải là con cừu nhỏ, luôn thuận hòa! Ngay cả chọn lựa nơi đánh người cũng sáng tạo như vậy, nếu đổi lại là người
khác, khẳng định sẽ giáng cho cô một bạt tay, bởi vì cô chọn nơi không
thích hợp để đánh người!
Không khí trong phòng trở nên an tĩnh lạ thường, sau đó truyền đến những tiếng gào thét hoảng sợ!
Úc Tử Ân đứng lên, chỉnh sửa lại cổ áo và cài lại áo ngực, gương mặt xinh
đẹp mang theo vẻ quật cường, chói sáng dưới ánh đèn, bộc phát những tia
mê người, to gan đưa tay qua, cô nâng cằm anh lên, kiêu ngạo cong khóe
miệng, nói lời khiêu khích mang theo chút hài hước, "Yên tâm, không có
bị thương ở vị trí trọng điểm, sẽ không để cho anh đoạn tử tuyệt tôn
đâu!"
Đường Minh Lân nhíu lông mày lại, tựa vào ghế sa lon, ngước mắt nhìn sư tử nhỏ y hệt như nữ vương, cười khổ một tiếng, không biết
thế nào mới khiến cô không tức giận .
Lúc này, một tiếng vỗ tay
‘bốp bốp’ vang lên, người đàn ông đứng sau bức rèm đi ra, Úc Tử Ân nghe
được tiếng bước chân kia thì quay đầu lại.
Dưới ánh đèn rực rỡ,
bóng hai người chậm rãi tiến gần đến ghế dài, dẫn đầu là một người đàn
ông ưu nhã, tây trang cài chỉnh tề, đứng cách xa bọn họ vài bước chân,
nghiêng đầu nói gì đó với người đàn ông phía sau, nam nhân trẻ tuổi gật
đầu một cái và đáp một tiếng ‘ừ’, sau đó bước nhanh ra khỏi phòng.
Úc Tử Ân nhíu mày nhàn nhạt quét mắt qua người đàn ông trước mắt, thân thể anh tuấn khoác áo sơ-mi trắng, có vẻ hơi gầy nhưng lại khiến cho người
ta có cảm giác anh là người đàn ông lịch sự, khi giơ tay nhấc chân, từ
trên người anh tản ra hơi thở cao quý, cường liệt được làm cho người ta
vừa nhìn qua là khó có thể quên.
Sự xuất hiện của anh để cho cô
cảm thấy hoảng hốt, những cậu ấm đứng kế bên đều là nhân vật phụ, trên
người của anh, có một phong cách mà người đàn ông khác không có, hoàn
toàn bất đồng với vẻ bất cần đời của Đường Minh Lân, tuấn tú và dịu
dàng, trong lúc vô hình phát ra sự tự tin, tỉnh táo, như thể anh vừa
sinh ra đã mang đầy đủ các khí chất vương giả
Một người đàn ông như thế vô cùng phí phạm, chắc hôm nay ở Kim Cung đều là nhân vật lớn!
Ở thành phố C, mặc dù cô mang rất nhiều tiếng xấu, cũng đã gặp rất nhiều
loại đàn ông khác nhau, nhưng một người đàn ông vừa cao quý phong nhã
lại có chút khói lửa đến không được thực như anh, thì đây là lần đầu
tiên cô gặp
"Đường phu nhân, xin chào cô!" Dịch Khiêm đột nhiên cười khẽ, lễ phép khẽ gật đầu với cô,
môi mỏng giương nhẹ, tạo ra một cỗ dịu dàng trong hơi thở lạnh lẽo.
Nhưng cô biết, giờ phút này, bộ dáng của cô vô cùng nhếch nhác nên chẳng muốn cùng người khác bắt tay. Có lẽ anh cũng biết điều đó nên không đưa tay
ra, mà là lễ phép gật đầu hành lễ.
Cự ly giữa hai người không xa, cô có thể nhìn rõ đôi mắt thâm thúy và tăm tối của anh, mát lạnh và
bình tĩnh, không phải là thứ công tử hay ngã ngớn và đam mê phù phiếm,
cũng không phải là người đồng tình và thương hại cho hoàn cảnh của cô
lúc này.
Ánh mắt của anh không dừng lại quá lâu trên người cô,
thân thể nghiêng nhìn về người đàn ông đang ngồi trên ghế salon, đem lá
bài Tarot đặt trên bàn trà, khẽ nheo mắt, gương mặt anh tuấn càng thêm
vài phần hiền lành và lạnh nhạt, "Hôm nay, vận khí của tôi thật tốt,
ngẫu nhiên lại gặp Quốc Vương."
Đám người đứng sau cung kính cũng rất quy cũ, rút bài Tarot, người nào rút được Quốc Vương người đó phải nhận giấy tính tiền.
Đều là những ông chủ có tiền, tự nhiên chẳng thèm quan tâm đến chút tiền đó.
"Khó được Dịch thiếu gia lại rãnh rỗi tới đây, tốt như thế thì để cho cậu
tính tiền, hôm nay không cần tính đến chuyện rút bài!" Đường Minh Lân
đứng dậy từ trên ghế salon, khách sáo nhưng không mất lễ phép nói, trong mắt vẫn là vẻ bất cần đời.
Anh làm thế nào lại không rõ ràng, hôm nay có thể bao cả Hồng Quán, cũng là nể mặt của Dịch Khiêm.
Bất đồng với sắc thu trong mắt, Úc Tử Ân quay đầu nhìn Đường Minh Lân, hài
hước giật giật khóe miệng, cũng không nói thêm cái gì, kiêu ngạo ưỡn
thẳng sống lưng, xoay người đi ra ngoài.
Sau lưng, Đường Minh Lân nhìn thấy bóng dáng kia rời đi, nửa cười nửa nói: "Vợ yêu, không phải em chờ anh cùng về sau?"
". . . . . ." Trả lời anh là tiếng đóng cửa nặng nề
Đường Minh Lân cũng không thấy lúng túng, những người khác càng thêm khó
trách, mà Dịch Khiêm đột nhiên cũng cong khóe môi lên, nở một nụ cười
nhàn nhạt.
Dịch Khiêm khẽ cười một tiếng, đột nhiên vỗ vỗ va