
p con mồi có ý tứ như vậy . . . . . .
Hình như là không rõ chân tướng, Hạ Ninh Huân quay đầu nhìn anh một cái, "Cô ấy thông minh? Tôi làm sao không nhìn ra? !"
"Cho nên, đây mới là chỗ thông minh của cô ấy." Nếu như có thể làm cho người ta nhìn ra dễ dàng như vậy, cô ấy cũng không đủ thông minh.
Khẽ cười một tiếng, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, xe vào lúc này đã vững vàng
dừng ở cửa biệt thự lộ thiên bên cạnh vườn hoa, đẩy cửa xe ra đi ra
ngoài, nhàn nhạt mở miệng phân phó Văn Khâm ngồi ở ghế lái: "Đưa Hạ
thiếu trở về."
"Dạ!" Văn Khâm gật đầu một cái, lúc đang muốn đảo tay lái, người ngồi chỗ cạnh tài xế lại đẩy cửa xe ra đi xuống.
Thiếu gia kiêu ngạo hướng về phía bóng dáng cao to này kêu lên: "Lão Ngũ, cậu để cho tôi ở lại một đêm thôi! Văn Khâm đỡ phải đưa tôi trở về thật xa
xôi."
Đi ở phía trước, Dịch Khiêm đưa lưng về phía anh, cũng
không dừng bước lại, thuận miệng đáp lại một câu: "Muốn ngủ lại, tự mình đi tìm quản gia. Tôi còn có chuyện, cũng không tiếp đón cậu! Cậu tùy ý
đi."
"Cảm ơn nhé!" Hạ Ninh Huân nhíu mày cười một tiếng, quay đầu nhìn về Văn Khâm khoát tay, tiêu sái bước vào sân nhà xa hoa.
Khu nhà cao cấp của thiếu gia thứ năm nhà họ Dịch không dễ dàng cho người ở lại, Thánh sơn hồ nhất* số cũng không phải là ai cũng ở được, có thể
khiến cho anh đồng ý ngủ lại một đêm, thật sự không dễ dàng.
*: Ý chỉ người nổi tiếng, cao quý
Nghĩ như vậy, hôm nay hình như người khác . . . . . . Tâm tình rất tốt?
——《 không thành thật chớ cưới 》——
Cả người ngâm nước tắm rửa rõ ràng thoải mái rất nhiều, lúc từ phòng tắm
đi ra, bên ngoài truyền đến tiếng xe thật thấp, lau tóc, Úc Tử Ân đứng ở trước cửa sổ sát đất, ngước mắt liếc nhìn chiếc xe lái vào nhà để xe,
xoay người ngồi trở lại trên giường.
Cô còn tưởng rằng anh hôm nay không trở lại, không ngờ ngược lại trở về rất sớm.
Di chuyển cái bàn sang một bên, cô liếc nhìn bản thiết kế phía trên còn
chưa hoàn thành, nắm bút gặm bánh mì nướng đậu đỏ bắt đầu sửa ghi chú.
Cũng không biết trải qua bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa không sợ làm phiền người khác, vốn định giả bộ ngủ không để ý, ai biết người đàn ông bên ngoài thật sự rất kiên nhẫn, từng tiếng dường như gọi hồn nhẹ
nhàng đi vào: "Bã xã. . . . . . Bà xã. . . . . ."
Không nhận được đáp lại của cô, anh liền ra sức gọi, om sòm đến mức khiến người ta phiền lòng!
Xem kích thước nhỏ bị bản thân sửa chữa không bao nhiêu lần, Úc Tử Ân bị tức giận rồi! Ném cây bút xuống, cô đứng dậy đi mở cửa, âm thanh gọi hồn lập tức đập vào
mặt, cô tức giận còn kém không có một đấm chào hỏi thôi!
Nhìn
thấy gương mặt tuấn tú yêu nghiệt vô tội này, Úc Tử Ân hít một hơi thật
sâu, cắn răng nghiến lợi hỏi: "Gọi cái lông á! Có chuyện gì nói nhanh
nhanh một chút, nói xong thì cút ngay!"
". . . . . ."
Người
đang nằm ở trên khung cửa vô tội lại uất ức nhìn cô, một lúc lâu mới mở
miệng: "Vợ à, anh đói rồi, phía dưới em phải cho anh ăn!"
". . . . . ." Lời này ý tứ trên mặt chữ rất sexy, khẩu vị rất nặng!
Úc Tử Ân cho là mới vừa rồi ở phòng bao anh ta chưa được thỏa mãn dục vọng cho nên mới cố ý trở lại giày vò mình, nhất thời Úc Tử Ân không khách
khí bạo dạn nói tục: "Thứ xấu xa!"
". . . . . ." Chợt hiểu hiểu
được nguyên nhân Úc Tử Ân giận dữ, nhất thời Đường Minh Lân run run, anh đứng thẳng người lên giữ chặt bả vai của cô, để phòng ngừa một khắc sau cô ta nhào lên liều mạng với mình.
"Vợ à, anh thật sự rất đói bụng, suốt một đêm anh cũng chưa ăn cái gì, bây giờ anh muốn ăn mì thịt bò do em nấu. . . . . ."
". . . . . ." Nghe vậy, sắc mặc Úc Tử Ân cứng đờ, lúc đỏ lúc trắng rất là lúng túng!
Thì ra là do bần ni nghĩ nhiều!
Bởi vì sống ở bên cạnh Đường Minh Lân đã lâu, cho nên khẩu vị của cô cũng trở nên nặng hơn!
Thấy mặt cô nàng lúng túng, Đường Minh Lân cả gan nắm cái đuôi này của cô
tùy ý nhạo báng: "Vợ à, em không phải là đang nghĩ đến muốn làm việc kia chứ? Nếu không chờ anh lấp đầy cái bụng rỗng này rồi chúng ta. . . . .
."
"Cút ——" lời của anh ta còn chưa nói hết, Úc Tử Ân cũng không
thèm khách khí, tung một chưởng dán vào trên trán của Đường Minh Lân,
đẩy cái tên với vẻ mặt hả hê này ra ngoài.
"Nhanh lên, làm chút
gì đó cho lão gia ăn, sắp chết đói rồi đây!" Anh giơ tay định véo lên
khuôn mặt mềm mại của cô, lại bị cô nhanh chóng gạt ra.
"Lão gia à, tôi đây không phải là người giúp việc cho lão gia, nếu ông muốn ăn mỳ thì đi mà tự mình nghĩ biện pháp!"
"Cô không phải là vợ của tôi sao? Buổi khuya cô có nghĩa vụ phải lấp đầy
cái dạ dày này của tôi! Địa điểm có thể là phòng bếp, cũng có thể là
phòng ngủ, tự cô chọn đi!Bất kể là ai, lão gia đây đều không để cho bị
thiệt thòi!"
"Lão gia à, độ hèn hạ vô sỉ của lão gia tiến rất xa
rồi đó!" Đối mặt với sự uy hiếp ma quỷ, cô vùng vẫy giãy chết chính là
không chịu để thua dễ dàng như vậy!
Nếu không cũng không có thời điểm anh ta cầu xin cô!
"Quá khen quá khen!Vợ à, nhưng cô cũng đừng quên, ngày mai chúng ta phải trở về nhà họ Đường, cô nói xem lúc chúng ta trở về ở vài ngày tôi nói. . . . . ."
"Anh đang uy hiếp tôi!" Trở