
mẫu, nghiêng đầu tiến gần: " Mặc quần áo vào xong, biểu hiện cũng không
tệ lắm, cô ta ra sân khấu ba lượt, nét mặt cùng động tác của cô ta cũng
rất hoàn mỹ, khi mặc quần áo biểu thị được cảm giác muốn biểu đạt."
Theo phương hướng của anh nhìn lại, nhìn kỹ, cô kinh ngạc phát hiện anh đang nói về người mẫu mà cô cũng coi trọng, khó được ánh mắt nhất trí, cô
không khỏi cười cười, "Tôi cảm thấy biểu hiện của cô ta cũng không tệ!
Nếu có khả năng, công ty chúng tôi có thể ra giá cao mời cô ấy tới."
Trên đài có rất nhiều người mẫu có kinh nghiệm phong phú, có thể đem trang
phục biểu đạt cảm giác hoàn mỹ diễn dịch ra ngoài, cũng đủ khống chế
các loại trường hợp, thần thái đặc biệt là Thụy Nhĩ, hiện nay ký hợp
đồng với mấy minh tinh này người khác không có được .
Ăn ý như
vậy, Dịch Khiêm đột nhiên nhàn nhạt nâng khóe môi, "Cái người này sao
nghiêm túc nhìn người mẫu biểu diễn vậy, là có tính toán gì sao?"
"Nếu như mà tôi nói muốn đào tạo cô ấy, anh tin không?" Có người mẫu ổn định như vậy, tương lai cô thiết kế trang phục ở nước ngoài cũng có thể gây
chấn động sàn catwalk.
Cô không phải dựa vào lăng xê mà người mẫu đã nổi tiếng, nhìn trúng là do bản thân người mẫu có kinh nghiệm cùng năng lực.
Dịch Khiêm đột nhiên gật đầu một cái, tựa như có lẽ đã đoán được cô có ý
định này, không nhanh không chậm nói: "Dĩ nhiên, cô ấy là người mẫu rất
tốt, Thiên Lý Mã thường có, mà Bá Nhạc không thường có, không phải sao?"
"A. . . . . ." Anh nói như vậy, thật ra khiến cô nhịn không được bật cười.
Vui mừng đừng quá mức, mình làm cố vấn cho người khác ý kiến, còn đối với
phương diện tổng quan không thể lập lờ nước đôi, thái độ rõ ràng khi nói về vấn đề của cô, mà Dịch Khiêm hoàn toàn là người như vậy, xem thấu
tâm tư của cô không nói, còn khích lệ cô đi tranh thủ, đàn ông như vậy
bình thường không dễ làm cho người ta đoán được, mà cô cũng không muốn
đi dò xét cái gì.
Xem xong người mẫu biểu diễn cũng đã là tới
thời gian bữa trưa, mới vừa đi ra hội trường, điện thoại trong túi liền
vang lên, Úc Tử Ân liếc nhìn mã số xa lạ ở màn hình, do dự một chút cuối cùng vẫn nhận.
Bên đầu điện thoại kia truyền đến giọng nói dịu dàng của Lam Mộ Duy: "Ân Ân, anh ở cửa chính chờ em, cùng nhau ăn bữa cơm chứ?"
"Không cần, tự em có thể tìm chỗ ăn cơm." ăn cơm cùng anh, cô không biết mình có còn khẩu vị ăn được hay không nữa.
Đối với Lam Mộ Duy, mối tình đầu bi thương mang theo đau đớn còn chưa tan,
bởi vì anh trở về lần nữa mà cuốn tới, một lần lại một lần vạch ra từng
vết thương trong trái tim yếu ớt của cô.
Anh đi nhiều năm như
vậy, những năm này cô và anh không có bất cứ liên hệ gì, vốn cho là mình có thể để xuống một ít cảm tình rồi, nhưng không nghĩ, hôm nay cảnh còn người mất, đối mặt với anh, cô còn không có đầy đủ dũng khí kiêu ngạo
mà kiên cường lạnh nhạt đối mặt.
Không đợi đầu kia người trả lời, cô trực tiếp cúp điện thoại, lúc cất điện thoại di động, ngước mắt nhìn về phía bóng dáng bên cạnh, lúng túng giật giật khóe miệng, "Éc. . . . . . Là Lam Mộ Duy."
Không đợi người ở đầu dây bên kia trả lời, cô trực tiếp cắt đứt cuộc trò
chuyện, thu hồi điện thoại di động, ngước mắt lên đón lấy bóng dáng đang nghiêng người nhìn cô, lúng túng giật giật khóe miệng, "Éc. . . . . .
Là Lam Mộ Duy."
Giống như trong suy nghĩ, Dịch Khiêm đột nhiên gật đầu, "Là hẹn cô ăn cơm sao?"
Thấy cô gật đầu một cái, nhưng dáng vẻ như người không muốn, anh khẽ cười
một tiếng, quay đầu liếc nhìn Văn Khâm đã chạy xe đi, "Đi đi, các người
cũng rất lâu không gặp nhau, ôn lại chuyện cũ là việc nên làm."
". . . . . ." Việc được ủng hộ là ngoài dự đoán, nhất thời khiến cô ngẩng
đầu lên, vốn cho là anh sẽ khuyên cô không nên đi, để cho cô chẳng còn
suy nghĩ gì khi gặp lại anh ta, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng anh lại
đồng ý.
Chống lại đôi mắt lưu ly mang theo vẻ kinh ngạc của cô,
Dịch Khiêm nở nụ cười nhạt, gương mặt tuấn tú vẫn là sự nhã nhặn và sâu
sắc, tròng mắt đen thăm thẳm xuất hiện vài phần trấn an: "Trốn tránh
không phải là cách có thể giải quyết vấn đề."
Không nói gì thêm, anh xoay người, mở cửa xe ra và ngồi xuống, chiếc xe hơi màu bạc chậm rãi lái ra đường lớn.
Nhìn chiếc xe đi một đoạn xa, cô hít một hơi thật sâu, quay đầu liền thấy
Lam Mộ Duy đi về phía mình, trong đầu thoáng qua những lời Dịch Khiêm
vừa nói, trốn tránh không giải quyết được vấn đề, thật sự là đúng như
thế.
Càng tránh né, càng khiến Lam Mộ Duy cảm giác khó quên được tình cũ, hôm nay cô đã kết hôn, có vài lời thật sự cần phải nói ra.
"Ân Ân! Cẩn thận!" Bước nhanh về phía trước, Lam Mộ Duy bỗng giữ chặt cổ
tay của cô kéo cô lại từ trong suy nghĩ trở về thực tại, kịp thời né
nhanh qua nhóm người vận chuyển máy quay và nhiếp ảnh gia chạy như bay.
Thiếu chút nữa đụng vào người cô, người nhiếp ảnh gia kia gấp rút dừng lại
cúi thấp đầu nói xin lỗi, khẽ vặn lông mày, Lam Mộ Duy khoát tay áo,
"Không có việc gì, cẩn thận một chút!"
Cúi đầu, nhìn cô gái nhỏ
đang sững sờ trước ngực, dường như cô vẫn chưa hoàn hồn, lo lắng hỏi
thăm: "Không sao