Polly po-cket
Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân

Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3218035

Bình chọn: 8.5.00/10/1803 lượt.

ẩm Niên gửi tới.

Thứ bảy tuần sau đến nhà anh, điều này có ý gì, ý là Cẩm Niên nhà cô đã hiểu cô nha. Oa, loại cảm giác này, thật sự là quá tuyệt vời.

Ngày thứ bảy càng đến gần, lòng của Tô Khả lại càng khẩn trương không yên, phải nói là tình cảm trong lòng được miêu tả hết sức sống động. Phải kiềm chế, kiềm chế, cuối cùng Tô Khả đem cái đêm gian nan nhất này cố gắng vượt qua, nghênh đón ánh mặt trời thứ bảy rực rỡ.

Thứ bảy là một ngày tốt lành, bầu trời xanh nhẹ, những đám mây trôi nhẹ nhàng. Tô Khả mặc một bộ váy dài màu trắng ngà, mang một cái túi xách, đi trên con đường mòn trong sân trường.

Cô xõa tóc, tóc dài xoăn từng đoạn như rong biển thả sau lưng, bước chân nhẹ nhàng, xa xa nhìn lại, giống như một phong cảnh đẹp đẽ.

Tô Khả lấy điện thoại ra, lả tả nhắn chữ: Cẩm Niên, tôi tới đây, mau tắm rửa sạch sẽ chờ tôi đi, a ha ha.

Đương nhiên trả lời Tô Khả là im lặng. Nhưng mà điều này cũng không thể ảnh hưởng tâm tình tốt của Tô Khả, cô đi trên đường, cảm giác cả người mình đều bay bổng. Loại cảm giác đó, tâm hồn cũng có cảm giác trở nên vô cùng thoải mái.

Ra khỏi cổng trường, Tô Khả nhìn hai bên một chút, cảm giác mình còn thiếu chút gì đó, suy nghĩ thật lâu, cô mới nhớ ra, cô thiếu quà tặng. Bởi vì lần trước khi cô đi tới nhà Tô Cẩm Niên, kỳ thật là ý nghĩ lúc đó thôi, nhưng bây giờ, cô cũng không thể tiếp tục đi tay không rồi, cho nên mới nói, thế nào thì cô cũng phải có ý tứ một chút, dù cha mẹ Tô Cẩm Niên cũng không thích mình.

Sau đó, Tô Khả gọi xe, bay thẳng đến trung tâm thương mại lớn nhất thành phố B. Một món đồ đạc tùy ý ở đây đều là hơn một ngàn đồng, nói với sinh viên như Tô Khả mà nói, như vậy hiển nhiên là giá cao rồi, nhưng mà nói với cha mẹ Tô Khả mà nói, số tiền này, nói không chừng họ còn không coi ra gì.

Nhưng mặc kệ nói thế nào, lễ nghi phải có, cho dù bọn họ không thích, cũng không liên quan đến chuyện của cô, dĩ nhiên nếu bọn họ có thể thích thì càng tốt.

Tô Khả tốn một thời gian rất dài mới chọn lựa món đồ tốt, giá trị cũng hơn năm ngàn, Tô Khả nhức nhối một hồi, nhưng nghĩ tới đây là vì Tô Cẩm Niên, thịt này đau, cũng liền trở thành kiến cắn.

Tô Khả dùng điện thoại di động nhìn thời gian, đã mười giờ sáng rồi, cô không biết là Tô Cẩm Niên muốn cô đến lúc mấy giờ, bởi vì anh chưa có nói, nhưng Tô Khả phải cảm nhận được, cô đi qua đó thì dĩ nhiên là càng sớm càng tốt. Đến nhà thăm viếng gì đó, không phải chủ yếu đều là buổi sáng sao. Ừ, cho nên cô phải bắt xe đi thôi.

Sau đó Tô Khả lại nghĩ đến, nhất định là trước cửa trung tâm thương mại A đông người đón xe, khẳng định xe tắc xi vô cùng nóng (ý nói vô cùng cần thiết), cô muốn đi xe, khẳng định cần phải chờ đợi một ít thời gian, vì hiện giờ lòng cô như lửa đốt, dĩ nhiên là không muốn chờ lâu đợi một phút nào.

Cho nên Tô Khả đi ra ngoài từ lối đi ở cửa B của trung tâm thương mại, bởi vì từ chỗ này đi ra, đi khoảng 20 mét chính là khách sạn – nhà hàng năm sao lớn. Xe tắc xi ở cửa của khách sạn - nhà hàng năm sao này luôn rất nhiều, có lẽ bởi vì ở trong đó không ít khách hàng đi công tác không phải là người ở vùng này.

Khi Tô Khả đến cửa khách sạn – nhà hàng năm sao này, liền thấy không ít người xách túi lớn túi nhỏ, xem ra bọn họ cũng giống như cô. Cũng không biết hôm nay có chuyện gì xảy ra, mặc dù xe tắc xi bên này rất nhiều, nhưng cũng nhanh chóng bị người ta giành trước, Tô Khả buồn bực tựa vào một cột đá cẩm thạch, chờ chiếc xe tắc xi tiếp theo.

Đúng vào lúc này, cô nghe một giọng nói quen tai từ sau lưng cô truyền tới, âm thanh của người kia có chút vội vàng, trong lúc vội vàng còn mang theo hưng phấn, "Thế nào rồi, tốt hả?"

Một âm thanh khác cũng truyền tới, "OK rồi, đoán chừng cái thằng ranh họ Doãn kia chết cũng không biết nữa. Xe của hắn bị chúng ta động tay chân rồi, chỉ cần hắn tăng tốc độ xe nhanh tới 130 mã lực, nhất định thắng xe sẽ đứt, đến lúc đó, ha ha ha. . . . . ."

"Nói nhỏ một chút, không nhìn xem đây là chỗ nào." Mặc dù âm thanh của người nọ là trách cứ, nhưng rõ ràng lại rất hả hê.

"Ha ha, lão đại à anh quá lo lắng rồi, ở đây người đến người đi, ai biết chúng ta đang nói cái gì, hơn nữa, khách sạn này là của lão đại anh, không sợ." Âm thanh kia nói xong, giọng nói cũng giống như tiếng côn trùng vo ve, có lẽ là vì liên quan đến các toan tính trong đầu hắn, khiến cho tạm thời Tô Khả không rõ hắn đang nói gì.

Người này nhỏ giọng một lúc rồi nhìn bốn phía cũng không có người khác chú ý tới bọn họ, lại khôi phục giọng oang oang bình thường, "Nhưng mà lão đại, cũng là anh lợi hại nha, cứ thần không biết quỷ không hay đem cái thằng ranh họ Doãn đó ám toán như vậy rồi." Mặc dù ngoài miệng khen như vậy, nhưng trong lòng thì thầm nói: nếu không phải khách sạn này là của nhà mày, làm sao mày có thể làm vậy được? Chỉ là thằng ranh họ Doãn này cũng ngu quá rồi, biết rõ khách sạn này là nhà kẻ thù mở ra, còn chạy đến đây, có phải quá mức tự tin rồi hay không hả? (ám toán: giết chết)

"A ha ha ha, lão đại mày là ai chứ. Lát nữa tao đi gửi vào thẻ cho mày ba mươi vạn, coi như là khen thưởng việc lần này của mà