
Tô Khả bị giọng nói nũng nịu của Thẩm Đường thị tựa như sét đánh thương tích đầy mình, chợt run mạnh một cái, "Thẩm Đường, anh đừng làm em sợ." Quỷ ám cũng không mang ra chơi như vậy.
Thẩm Đường khẽ mỉm cười, giống hệt như yêu nghiệt, "Khả Khả. . . . . ."
"Một!"
"Bịch!" Một chân Tô Cẩm Niên đã đá qua chỗ Thẩm Đường rồi.
Thẩm Đường khẽ tránh, né được một đá của Tô Cẩm Niên, nhưng Tô Khả bị Thẩm Đường kéo theo nên lảo đảo một cái, còn Thẩm Đường lại vòng chắc eo của Tô Khả.
Con ngươi Tô Cẩm Niên co rụt lại, đôi mắt phát ra các loại nguy hiểm. Dựa vào ngọn lửa giận thì trực tiếp như ánh chớp, một tay Tô Cẩm Niên đã lên trước, trực tiếp bắt được cánh tay Thẩm Đường đàn vòng quanh eo Tô Khả.
"Ui ui ——" Thẩm Đường đau đến trực tiếp kêu "ui ui", bởi vì đau mà buông Tô Khả ra, Tô Khả ngã về vòng ôm của Tô Cẩm Niên phía trước.
Tô Cẩm Niên cũng thả Thẩm Đường, lạnh lùng nhìn Thẩm Đường, "Dù là ân nhân cứu mạng thì người phụ nữ cũng không phải là cậu có thể đụng!"
Thẩm Đường không thèm để ý Tô Cẩm Niên, chỉ nhìn Tô Khả, đáng thương nói, "Khả Khả, chồng thô bạo như vậy em còn muốn à, ròi khỏi đi, rời đi rồi anh dẫn em ra nước ngoài phóng khoáng."
"Không muốn chết thì câm miệng." Sắc mặt Tô Cẩm Niên tái mét.
"Anh mới câm miệng đấy!" Tô Khả trực tiếp mắng Tô Cẩm Niên.
Tô Cẩm Niên sửng sốt.
Tô Khả chỉ vào cánh tay lại bắt đầu chảy máu của anh, "Máu anh nhiều có phải hay không, máu nhiều sao không đi hiến máu đi."
Tô Cẩm Niên nói: "Máu của anh."
Tô Khả: ". . . . . ."
Thẩm Đường: ". . . . . ."
Đối với Tô Cẩm Niên bất ngờ xuất hiện mùi dấm chua, tâm tình Thẩm đường rất sung sướng, nhìn đôi mắt của anh thì càng lên mặt, miệng cũng nhẹ nhàng nói câu tức chết người: "Hừ, vũ phu, người chồng thô bạo."
Tô Khả nhìn Thẩm Đường như vậy thì trợn mắt há mồm: nói cho tôi biết, người này không phải ba mươi tuổi mà là ba tuổi.
Còn Tô Cẩm Niên lại tiếp lạnh lùng nhìn chằm chằm Thẩm Đường.
Thẩm Đường hất cằm lên, giống như một con công kiêu ngạo: "Hừ hừ, như vậy đã không chịu nổi rồi sao? Tôi cho cậu biết, tã giấy của Tiểu Tô Tô Tiểu khi còn bé, tôi mua, sữa bột, tôi mua, bình sữa của Tiểu Tô Tô, tôi mua, quần áo của Tiểu Tô Tô, tôi mua . . . . . ."
Lải nhải lảm nhảm nói một tràng, mặt Tô Cẩm Niên đã càng lúc càng đen, đầu Tô Khả đầy vạch đen: "Thẩm Đường, anh nhớ thật rõ ràng."
Lúc này miệng Thẩm Đường cũng dừng lại, "Hắc, đúng vậy, cho nên nói, Tô Cẩm Niên, cậu nợ tôi, rất nhiều."
Tô Cẩm Niên nghiêm mặt, thật lâu, môi anh khạc ra hai chữ cứng nhắc: "Cám ơn!"
"Nói gì, tôi không nghe thấy." Hiếm khi Thẩm Đường có cơ hội có thể trêu đùa Tô Cẩm Niên, tính tình như hồ ly thì có thể bỏ qua sao?
Mặt Tô Cẩm Niên biến từ đen thành xanh lá, hai tay nắm chặt thành quyền, giống như muốn điên cuồng đánh Thẩm Đường vậy.
"Khụ khụ, Thẩm Đường, bên này em có không ít rau củ, một lát anh lấy một ít về đi nhe, đều là đặc sản ở quê của dì hàng xóm mang tới, yên tâm ăn nha." Tô Khả cảm nhận được cô cần phải làm một người hoà giải.
Thẩm Đường gật đầu, mũi hừ hừ nói, "Ừ, nể mặt Khả Khả, tôi không so đo nữa."
Tô Cẩm Niên lạnh lùng nhìn Thẩm Đường, hồi lâu sau, tiếng rung "tụt tụt" vang lên trong không khí, ánh mắt nhìn qua hướng âm thanh, điện thoại di động của Tô Cẩm Niên đặt trên ghế sa lon đang kêu.
Tô Cẩm Niên lấy điện thoại, bắt máy.
Tô Khả nhìn sắc mặt Tô Cẩm Niên, vốn là không tốt chút nào, bây giờ càng như mưa to gió lớn.
"Ừ, tôi biết rồi." Tô Cẩm Niên nói xong thì cúp điện thoại.
Tô Khả nghi hoặc nhìn Tô Cẩm Niên, "Thế nào?"
"Không có gì." Tô Cẩm Niên đặt điện thoại vào trong người, "Khả Khả, bộ quần áo ngày hôm qua của anh đâu?"
"Em gái à, đều là máu, anh còn muốn mặc sao." Tô Khả liếc mắt, "Nằm trong máy giặt, anh muốn làm gì?"
"Đi đến cục."
"Hả? Rốt cuộc là chuyện gì vậy."
"Ngày hôm qua bắt được trùm buôn thuốc phiện, đang trên đường đưa đến trại giam đặc biệt thì xảy ra tai nạn, bốn cảnh sát trên xe, một cảnh vệ lái xe cùng với tên trùm buôn thuốc phiện, tất cả chết hết." Vẻ mặt Tô Cẩm Niên vô cùng nghiêm túc.
"Nghiêm trọng như thế sao?"
Tô Cẩm Niên gật đầu, "Khả Khả, có lẽ tin tức ngày mai chính là những nội dung này, nhưng mà sẽ có chút chênh lệch, nhưng mọi tin tức đều được làm chủ, biết không?"
Tô Khả gật đầu, trong nháy mắt hiểu ý của Tô Cẩm Niên, dù sao anh nói cho cô là nội dung thuộc về cơ mật quốc gia, mà dưới tình huống bình thường thì sự thật và nội dung tin tức nhất định là có chút chênh lệch. Cô biết rõ tình hình, nhưng không được phép nói với người ngoài, cho nên Tô Cẩm Niên nhắc nhở cô.
Thẩm Đường đứng ở một bên nhìn Tô Cẩm Niên, lưng dựa vào bức tường bênh cạnh, cười hì hì nói với Tô Cẩm Niên, "Mau đi đi. Tôi có thể chăm sóc Khả Khả."
Mặt Tô Cẩm Niên tối sầm, không nói lời nào.
Còn Tô Khả thì nhíu mày nhìn Tô Cẩm Niên, "Nhưng bây giờ anh vẫn còn bị sốt mà, sao có thể qua đó chứ ?"
Lúc này Tô Cẩm Niên mới mỉm cười, "Bọn anh qua đó để thảo luận công việc xử lý như thế nào thôi."
Mặc dù trùm buôn thuốc phiện Mao Tường cũng là con chim lớn, nhưng mà khẳng định sau lưng người này còn có ph