
Tần Phi, bây giờ hắn đã cởi áo khoác bác sĩ, khóe miệng vẽ ra một nụ cười lạnh lùng, móc ra một bì thư đỏ ném vào trong ngực bác sĩ, sau đó nói với mấy tên kia, “ Chúng ta đi.”
Ngay lập tức tất cả sãi bước rời khỏi phòng phẫu thuật.
Bác sĩ nữ kia giống như là mệt lả, chậm rãi té ngồi trên mặt đất, máu tươi ở cánh tay cũng chậm rãi chảy xuống, rơi trên hành lang,màu đỏ thẫm giống như xả vòi máu vậy.
Tô Khả kéo thân thể nặng nề, từng bước từng bước đi ra khỏi phòng phẫu thuật, nước mắt trên mặt cô ào ào chảy xuống. Mới đi ra khỏi khoa phụ sản thì nhìn thấy Trịnh Diệu Đông lo lắng chạy như bay đến.
Khi anh nhìn thấy Tô Khả đi ra từ khoa phụ sản, lại thấy nước mắt trên mặt cô, suy nghĩ của anh chính là: xong rồi!
Tô Khả lướt qua Trịnh Diệu Đông, Trịnh Diệu Đông không đuổi theo Tô Khả, bởi vì anh tự cảm thấy không có mặt mũi để lập tức đối mặt với cô. Nếu như anh có thể sớm một bước….
“ Binh ------“ tay Trịnh Diệu Đông nắm chặt thành quyền, nện vào tường, trong nháy mắt máu thịt lẫn lộn làm ý ta qua lại giật nãy mình.
Anh phụ nhờ vả của Cẩm Niên rồi!
Trong lòng Trịnh Diệu Đông tức giận nối tiếp nhay, rất lâu không tiêu tan được, nhiều lần ngửa mặt lên trời cao: “ Rốt cuộc là người nào!”
Nhất định phải điều tra chuyện này, nhất định phải điều tra! Còn có Vương Lệ, không thể giữ lại người này!'>
Anh lập tức lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc điện thoại, “ A lô, chủ nhiệm Lý sao? Tôi là Trịnh Diệu Đông, đúng, có một chuyện muốn anh làm giúp một tay. Ừ, đuổi việc một người, đúng, là một nữ y tá của khoa nam khoa, ừ, là một nữ y tá, tên Vương Lệ, đúng, lập tức, lập tức trừ cô ta ra cho tôi! Lý do chính là đang ở làm việc không lo làm việc, suốt ngày suy tưởng, làm phiền bác sĩ, tạo ảnh hưởng không tót cho xã hội. Đúng, chính là như vậy, đánh giá kém vào quân tịch của cô ta. Hôm nay có thể làm cho cô ta cút đi! A? Nghiệm trọng sao? Tôi cảm thấy còn nhẹ đấy!” ( quân tịch: hồ sơ quân đội)
Cúp điện thoại, tâm tư của Trịnh Diệu Đông nặng nề, nhìn trời đen thùi lùi ngoài cửa số, mắt đỏ lên, ngửa mặt lên trời nhìn trần nhà trắng lóa rất lâu, rất lâu……
Thở một hơi thật dài, cuối cùng anh dũng cảm quyết định gọi điện thoại cho Tô Cẩm Niên.
Không bao lâu điện thoại được nối.
“ Sao vậy?”
“ Thật xin lỗi….”
“ Đông…?”
“ Cẩm Niên, thật xin lỗi….”
Anh ấy tin tưởng anh như vậy, đem Tô Khả giao cho anh chăm sóc, nhưng thời gian mới một ngày liền xảy ra chuyện lớn như vậy, thật sự là anh quá vô năng.
Anh làm sám hối như thế nào mới có thể đến bù đau thương mà anh chịu vì mất đi đứa con?
“ Đông….”
“ Cẩm Niên, thật xin lỗi…. em… em”
“ Đông, cậu đừng nói với tôi.” Tô Cẩm Niên vội vàn cắt đứt lời Trịnh Diệu Đông, “ Tôi còn có chuyện, tôi cúp trước.”
Anh vội vàng cắt đứt, sợ là nghe được tin dữ trong miệng anh ấy.
Trong lòng Trịnh Diệu Đông càng thêm nặng nề, từng quyền, từng quyền đập vào vách tường, máiu nhuộm vào vôi trắng,bay trong không khí, rơi tách tách xuống hành lang, dọa sắc mắt mấy y ta qua lại trắng bệch.
Bên ngoài, mưa vẫn to gió vẫn lớn.
*
Tô Khả thất thần đi, trong đầu của cô đầy suy nghĩ về đám người kia.
Một đường đi, một đường nghĩ, vốn là đầu của Tô Khả ngây ngô dại dột cũng dần dần rõ ràng.
“ Binh ---------“
“ Cô đi bộ mà không có mắt à!” Một giọng nói truyền vào tai Tô Khả, Tô Khả ngẩng đầu lên phát hiện đối diện là một bệnh nhân trợn mắt nhìn cô, thấy Tô Khả không để ý đến ông còn vẻ mặt thì đờ đẫn, anh tiếp tục liếc Tô Khả một cái, sau đó sờ sờ cánh tay, nói một câu “ Xúi Quẩy” thì vào phòng bệnh.
Đột nhiên Tô Khả tỉnh ngộ, đây tất cà đều là một âm mưu, một ý đồ mưu hại con cô.
Mà người thi hành là bác sĩ kia! Mà chắc chắn bác sĩ kia không phải là bác sĩ của bệnh viện quân khu, dù sao ngay cả “ Bách Hiểu Sinh” danh xưng là Vương Lệ cũng không nhận ra hắn! (Bách Hiểu Sinh là một nhân vật được coi là thông thái nhất võ lâm, kẻ bỏ gần hết cuộc đời để nghiên cưu võ học và có một tác phẩm để lại cho con cháu ngàn đời sau, cuốn Binh Khí Phổ)
Tô Khả dùng tay níu tóc của cô. Trong lòng liều mạng chửi mình ngu, nghĩ cũng biết chuyện rồi, viện trưởng không hề biết cô, làm gì muốn gọi cô qua chứ?
Rõ ràng chính là một âm mưu, cô lại trúng chiêu! Tô Khả, đầu cô là giả, rốt cuộc là gì?
A aaaaaaaa!
Trong lòng căm phẫn điên cuồng gào thiết, rất lâu sau đó cô mới tỉnh táo lại. Cô muốn bắt được người độc ác đứng phía sau, sau đó sẽ gậy ông đập lưng ông!
Cô biết sau lưng bác sĩ giả này nhất định là có người khác, dù sao cô và hắn chưa hề quen biết, không có lý do nào để hắn làm hại cô. Mà bác sĩ giả kia có thể gọi chính xác tên cô, nói cách khác, rõ ràng là cái người sau lưng hắn biết cô, hơn nữa cô cũng biết cô ta.
Mục đích của người sau lưng là muốn để cô không có con của Tô Cẩm Niên, không để cô có thể sinh con Tô Cẩm Niên ra. Làm ra chuyện này thì khả năng rất lớn là người có hiềm khích với cô.
Người phụ nữ có hiềm khích với cô, dường như trong ấn tượng cũng chỉ có Trịnh Duyệt, Tần Phi. Dĩ nhiên, Hoàng Nghê Thường cũng có khả năng, dù sao cô ta tự nhận là sắp trở thành vợ chưa cưới của Cẩm