
iên nga.
Hắn nhìn bóng lưng của bọn họn đi xa, trong lòng vô cùng bất bình. Tại sao anh đối xử với bạn gái như vậy mà bạn gái anh còn thích anh, mà những người khác thì mắt cũng không nhìn tới! So sánh hai bên như vậy, hắn lại ghét Tô Cẩm Niên nhiều hơn.
Tô Cẩm Niên liếc mắt nhìn Ngưu Tam, anh cảm thấy có chút kỳ lạ, tùy ý "Ừ".
"Thật hâm mộ nha, bạn gái của cậu không xa không rời cậu."
Tô Cẩm Niên không tiếp tục lên tiếng.
Ngưu Tam tiếp tục nói, "Tôi nghe người ta nói bạn gái của cậu vẫn còn học đại học?"
"Ừ."
"Bao nhiêu tuổi vậy?"
Tô Cẩm Niên nhíu mày, mặc dù thời gian anh và Ngưu Tam ở chung phòng cũng dài, nhưng dường như không có đến mức thổ lộ tâm tình chứ? Hơn nữa bình thường một ngày hai người nói một câu cũng coi là hiếm rồi, nhưng hôm nay Ngưu Tam lảm nhảm như vậy thì có chút cảm giác khó hiểu.
Chỉ là tuổi tác của Tô Khả cũng không phải là bí mật gì, vì vậy liền nói, "Sắp năm thứ tư đại học."
"À" Ngưu Tam gật đầu, sau đó lại nói, "Khoảng thời gian này thì một tuần có một ngày nghỉ, bạn gái của cậu còn vui lòng chờ cậu, nếu sau này cậu từ từ thăng cấp lên thì ngày nghỉ cũng không thế có, bạn gái của cậu vẫn sẵn lòng chờ cậu không?" Lời này của Ngưu Tam phải nói là chua chát.
Tô Cẩm Niên không trả lời.
Ngưu Tam thấy Tô Cẩm Niên không nói, cảm thấy tự tìm mất mặt, vì vậy cũng nằm vật xuống giường.
Tô Cẩm Niên nhìn tin nhắn phía trên, một tin lại một tin, phần lớn cũng là tin nhắn Tô Khả gửi tới, anh nghĩ tới lời vừa rồi của Ngưu Tam, cũng nghĩ đến lãnh đạo anh đã từng nói với anh, danh xưng quân tẩu này nghe rất vinh dự, thật ra thì bên trong rất đau khổ, bởi vì mỗi ngày họ phải lo lắng an toàn cho chồng mình , mỗi ngày lo lắng bọn họ có ăn mặc ấm hay không, quan trọng nhất là, sinh hoạt vợ chồng của bọn họ, một tháng có một một hai lần coi như là không tệ, phần lớn những người đó giống như làm quả phụ, cho nên anh phải đối xử tử tế với vợ của anh.
Bây giờ suy nghĩ một chút, đúng vậy nha, nếu sau này anh từ từ thăng cấp thì dĩ nhiên thời gian có thể gặp mặt Tô Khả càng ngày càng ít, tuổi cô gái của anh như vậy, sợ là sẽ xa cách với anh.
Nghĩ như vậy, trong lòng Tô Cẩm Niên hơi khó chịu.
"Tụt tụt ——" Tin nhắn Tô Khả đã tới.
Tô Cẩm Niên mở ra.
Phía trên là ảnh Tô Khả đã ps anh và cô ghép lại. Trên tấm ảnh ghép đó, hình của anh là tấm anh vừa gửi tới cho Tô Khả, lộ gương mặt chính diện với các bộ phận rõ nét, vẻ mặt vẫn nghiêm túc như cũ. Mà hình ghép còn lại là Tô Khả nghiêng mặt, chu môi, miệng giống như hôn lên má phải của anh. Đặc biệt Tô Khả còn làm ửng đỏ má của anh và cô. (ps: giống như một phần mềm để chỉnh sửa hình ảnh và ghép ảnh vậy)
Thật ra thì kỹ thuật ps của Tô Khả rất không tốt, nhưng mà vừa mới nhìn thì cũng không phát hiện được gì, cho nên Tô Cẩm Niên không có tiền đồ vẫn đỏ mặt.
Trong tin nhắn mà Tô Khả gửi tới, trừ tấm hình này thì còn có một dòng chữ nhỏ: Cẩm Niên, em yêu anh.
Tô Cẩm Niên nhìn đến đây, trong lòng buồn bực cái người Tô Khả, không biết hai chữ ‘dè dặt’ viết như thế nào. Chỉ là buồn bực thì buồn bực, trong lòng của anh vẫn có một chút xíu vui mừng.
*
Tô Khả ps rất nhiều hình, lúc này mới hài lòng gửi hình tới điện thoại di động, lưu thêm trên máy vi tính.
Bạn cùng phòng nhìn Tô Khả, thật im lặng mà dắt lừa thuê. (theo bạn edit hiểu thì dắt lừa thuê là cái cảm giác vừa tò mò, vừa bức bối ấy)
Trần Tĩnh Tĩnh nói: "Tô Khả, bây giờ mình phát hiện, quan hệ của cậu và Hoa Sen Trắng á, quả thật giống như là ngồi tên lửa vậy, từ từ mà tăng lên tốc tương đối nhanh nha."
Tô Khả ưỡn cao bộ ngực nhỏ, "Đó là hiển nhiên."
"Thôi đi, cậu đuổi theo người ta ba năm thì có một ngày tốt hơn rồi, có thể không là sao Hỏa đụng Trái Đất sao." Kiều Nhạc thích đả kích Tô Khả trước sau như một.
"Được rồi, dù là đuổi theo người ta ba năm thì bây giờ nhận giấy hôn thú rồi, Tô Khả cũng còn là một cô gái nhỏ đấy." Vương Mộng Mộng nhún nhún vai, quay ngược lại nói với Tô Khả: "Ngày nào lên trên Tô Cẩm Niên, lúc đó mới là hoàn toàn bắt được Tô Cẩm Niên."
"Không phải, là sinh đứa con, sau đó là lúc một đường thăng cấp thành vợ của sĩ quan cao cấp." Kiều Nhạc tiếp lời.
"Đừng hi vọng quá cao với cậu ấy, mình cảm thấy, cậu ấy và Tô Cẩm Niên có thể vẫn là không biết XXOO đấy. Cho nên, là lúc XXOO." Vương Mộng Mộng tiếp tục nói.
"Sinh một đứa nhỏ!" Kiều Nhạc phản bác.
"XXOO!" Vương Mộng Mộng khăng khăng giữ ý kiến.
". . . . . ."
". . . . . ."
Tô Khả đơ người ngồi một bên, nhìn hai bạn cùng phòng càng ngày càng nghiêm trọng, Tô Khả nói: "Yên tâm, mình cũng sẽ sinh một đứa nhỏ, vợ sĩ quan cao cấp thì mình đang làm đây!"
"XXOO trước rồi hãy nói." Ba người bạn cùng phòng cùng nói với Tô Khả.
Trong nháy mắt Tô Khả ỉu xìu, trong lòng vô cùng kiên định, phải tăng nhanh bước chân ăn anh sạch sành sanh, nếu không rất xin lỗi giấy hôn thú của cô rồi.
*
Thời gian trôi đi, không qua mấy ngày thì cuối cùng cũng tới phút nghỉ hè. Ngày này cũng không phải thứ bảy, nhưng vì Tô Cẩm Niên tiễn Tô Khả nên vẫn đem ngày nghỉ đổi để đi ra.
Phần lớn ở cổng trường đều là sinh viên kéo hành lý về