
t búng tay lên
trán con, nhìn về phía Nghiêm Chân, “Hôm nay có xe vào trong nội thành của
thành phố, em muốn mua gì thì trực tiếp mua.” Ngày hôm qua anh đã muốn đem mọi thứ
trong trung tâm phục vụ mua về một lượt rồi, nếu không phải vì mấy bà chị dâu
trong trung tâm phục vụ khẩn cầu anh mua hết để cho các chị ấy còn về nhà thì
anh khẳng định sẽ không mua nhiều như vậy.
Nghiêm Chân không biết
nói gì nên đành gật gật đầu, xem như là nghe thấy được, nhân tiện đem bữa sáng
bưng lên.
Tuy rằng gần đến cuối năm
nhưng huấn luyện bộ đội vẫn là chuyện không thể bỏ dở. Thời điểm người thân ở
trong đại viện này còn đang trong giấc mộng đẹp thì bên ngoài đã có thanh âm của
xe thiết giáp, xe tăng bắt đầu cho đợt huấn luyện. Ở trong bộ đội, nhàn hạ sẽ có
cảm giác phạm tội. Cho nên hôm nay Cố Hoài Việt cũng đi ra huấn luyện.
Anh đi ra tới cửa bỗng
nhiên quay đầu nhìn lại, thừa dịp lúc ăn cơm Nghiêm Chân đã thay quần áo. Anh
trầm ngâm một lát rồi nói, “Anh đi đây.”
“Vâng.” Nghiêm Chân ngẩng
đầu, lên tiếng.
Cố Hoài Việt gật gật đầu,
mở cửa rời đi, nghe thanh âm của tiếng đóng cửa thì Nghiêm Chân quay đầu nhìn bạn
nhỏ Cố Gia Minh. Chỉ thấy bạn nhỏ một bên vừa ăn phần trứng gà của mình một bên
vừa suy nghĩ mà nhìn cô, sau đó mở miệng than thở, “Càng ngày càng giống như
báo cáo rồi nhỉ…”
Nghiêm Chân lấy thìa gõ
lên đầu của tiểu gia hỏa kia, “Ăn cơm.”
Cô cố gắng làm cho mình không
miên man suy nghĩ nữa, cố gắng làm cho mình vui vẻ lên.
Đây là lần đầu Nghiêm
Chân đến thành phố B, cố đô lớn như vậy thì người cũng nhiều đến đòi mạng,
riêng việc đi từ quân đoàn đến nội thành cũng mất ba tiếng, còn chưa tính một
giờ đứng chờ và bị kẹt đường nữa.
Nghiêm Chân nắm tay Cố
Gia Minh đi dạo trong cửa hàng tổng hợp, bởi vì những thứ cần mua rất nhiều cho
nên ánh mắt của Nghiêm Chân nhanh chóng biến thành rada, nhìn quanh những hàng
hóa ở phía trước.
Cô chọn một con gà, đang
muốn bỏ vào chiếc xe đẩy mua sắm nhưng không nghĩ tới Cố tiểu tư lệnh lại lên
tiếng, “Thủ trưởng không ăn cái đó.”
Cố Gia Minh chỉ mấy thứ,
“Thủ trưởng thích ăn nhẹ, bà nội em nói đây là vì ba em làm lính trinh sát cho
nên khẩu vị vẫn còn giữ lại cho đến giờ.”
Cái này… là nói lên cái
gì đây? Nghiêm Chân nhìn Cố tiểu tư lệnh – người có ít hiểu biết về người lính
mà còn có thể hiểu rõ ràng như vậy. A, đúng rồi, cô gần nhất đã thành người có
ít hiểu biết về người lính trong mắt tiểu tư lệnh rồi, nguyên nhân là những đám
binh lính nhút nhát của cậu bé ở thành phố C đều không chơi cùng với tiểu gia hỏa
này đây mà. Nghiêm Chân nghe xong lời này, không biết là nên vui lên hay là tự
biết xấu hổ, nói chung vẫn là mình kém hiểu biết.
Gian hàng cuối cùng cần đến
là .. gian hàng đồ chơi.
Tiểu gia hỏa Cố Gia Minh
có lạc thú lớn nhất khi đi dạo ở trong này chính là mua một món đồ chơi, hơn nữa
lần này là rất quan trọng bởi vì trước khi tới thành phố B thì thủ trưởng đã bảo
đồ chơi của cậu bé rất phiền toái nên đều để ở nhà hết. Theo cách nói của tiểu
tư lệnh thì đây chính là trang bị lại từ đầu.
Nghiêm Chân tựa người vào
chiếc xe đẩy mua sắm, nhìn tiểu gia hỏa kia chăm chú chọn đồ chơi,
Tầm mắt thoáng lệch đi, đảo
qua nơi nào đó của cửa hàng rồi dừng lại, đó là một người mặc quân trang, thân
hình cùng với Cố Hoài Việt giống nhau, đều cao ngất mà hao gầy nhưng chắc chắn
đó không phải là anh.
Anh lúc này đang còn làm
việc, Nghiêm Chân nhắc nhở chính mình. Chẳng qua giây tiếp theo thì người kia
xoay người, cô liền ngây ngẩn cả người.
Đây… đây không phải là… Thẩm
Mạnh Xuyên sao?
Thẩm Mạnh Xuyên cũng nhìn
thấy cô, khi thấy cô thì anh ta lại phiền chán giơ tay lên vò tóc ở sau đầu nên
cảm thấy rất buồn cười. Nghiêm Chân càng nhìn lại càng muốn cười, đành phải
quay đầu đi chỗ khác.
Thẩm Mạnh Xuyên phản ứng
lại, cầm mũ đội lên rồi đi về phía Nghiêm Chân.
“Xin chào.”
“Xin chào.” Nghiêm Chân cũng
làm giống như anh ta.
“Cô sao lại ở chỗ này.” Anh
nhìn xe đẩy mua sắm của cô, “Sao vậy, Cố tham mưu trưởng đang trong thời gian
nghĩ đông đã trở lại với trách nhiệm của người lính rồi sao? Cái này cừ thật, đầu
tháng hai năm sau mới có quân diễn, còn chưa có qua năm mới mà đã chuẩn bị rồi
sao. Tôi rất là bội phục đó nha.”
Nói xong, Nghiêm Chân còn
chưa kịp phản ứng, tiểu gia hỏa kia đã tức giận trừng mắt nhìn anh ta.
Thẩm Mạnh Xuyên xoay người,
đánh giá tiểu gia hỏa kia rồi nở nụ cười, “Không phải sao, cô đang phải trông đứa
nhỏ giùm cậu ta đó thôi? Cô không thấy phiền sao?”
Nghiêm Chân cảm thấy kỳ
quái, “Tôi tại sao lại thấy phiền?”
“Chưa thấy qua người làm
bảo mẫu nào hết sức tận tâm như vậy?” Thẩm Mạnh Xuyên cảm thán.
Tiểu gia hỏa Cố Gia Minh càng
thêm không vui, “Cái gì mà bảo mẫu chứ, nhà chú có bảo mẫu nào xinh đẹp như vậy
sao. Đây là vợ của thủ trưởng nhà cháu.”
Nghiêm Chân kinh ngạc
nhìn Cố Gia Minh, mà Thẩm Mạnh Xuyên thì mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn Nghiêm
Chân.
Thật lâu sau, anh ta hạ
mũ xuống, xoa xoa tóc, có chút lắp bắp hỏi, “Cô… cô là vợ của anh ta sao?”
Nghiêm Chân buồn bực,
“Không thể sao?”