
n được cởi bỏ, không khí yên tĩnh bao
trùm không được bao lâu thì liền có ai đó hô đói bụng.
Nghiêm Chân buông hành lý
xuống, nhìn Cố Hoài Việt, “Trong nhà có nguyện liệu nấu ăn không anh?”
Sẽ có khả năng có sao?
Nhìn ánh mắt đáng thương
của bạn nhỏ Cố Gia Minh, Cố tham mưu trưởng đành phỉa nhận mệnh cầm lấy cái
chìa khóa xe vừa mới buông xuống.
Tiểu tử kia mà ép buộc
người khác thì thật đúng là có thể muốn cả mạng của anh mà.
“Ra bên ngoài ăn cũng được.”
Xe dừng trước một cái đèn đỏ, Cố Hoài Việt đề nghị.
Tiểu gia hỏa Cố Gia Minh
lập tức bị kích động mà có ý kiến tham dự vào, “Con muốn ăn KFC!” nói xong đảo
mắt tứ phía.
Nghiêm Chân lắc lắc đầu,
“Vẫn là đi siêu thị xem một chút, chúng ta cũng chuẩn bị về nhà ở một thời
gian, không thể mãi ăn ngoài được.”
Cố Hoài Việt trầm mặc vài
giây, cười nhẹ sau đó đem xe chuyển hướng, đi tới siêu thị.
Đã gần thời điểm cuối
năm, siêu thị rất náo nhiệt.
Trước kia, hàng năm đến
thời điểm gần tết thì Nghiêm Chân cũng đã dự trữ hàng tết trước hết rồi, chưa
bao giờ vào thời điểm cuối năm này mà đi vào siêu thị. Người rất đông, cơ hồ là
không có chỗ đặt chân.
Ba người song song đi
vào, có vài lần bị đám người làm tách ra. Bạn học Cố Gia Minh nóng nảy mà hô một câu,
“ba người xếp thành một hàng.”
Vì thế ba người đành phải
đi song song với nhau. Nghiêm Chân đi ở phía trước Cố Hoài Việt một chút, luôn
cố gắng không đụng vào người khác nhưng thỉnh thoảng cũng bị va chạm một chút. Nhưng
luôn có một đôi tay rất nhanh đỡ lấy người cô. Chỉ là sự tiếp xúc rất nhỏ, thật
sự là rất nhỏ, một lần hai lần có thể nhưng một đường đi này, khuôn mặt của
Nghiêm Chân nóng đến nổi có thể luộc được cả trứng gà.
Tiểu gia hỏa đứng trước
khu bán hoa quả, chỉ vào quả táo đỏ thẫm mà hỏi, “Cô giáo, mặt của cô sao lại
giống màu với quả táo này rồi?”
Nghiêm Chân nhanh chóng
trừng mắt liếc nhìn tiểu tử kia một cái, cũng không dám quay đầu. Ngay cả chính
cô cũng không biết hiện tại tâm tư của mình là như thế nào, càng đừng nói đến việc
nhìn người khác cho nên cũng không có nhìn thấy được Cố tham mưu trưởng ở phía
sau nhếch khóe môi cười nhẹ, chỉ là vô thức cười, có lẽ cả chính anh cũng không
nhận thấy được.
Khu thực phẩm tươi sống.
Bạn nhỏ Cố Gia Minh chỉ
chỉ mấy thứ sau đó lấy một đống tôm lớn xách lại đây, dì bán hàng không khỏi
thân thiết mà hỏi, “Cậu bạn nhỏ, mua nhiều như vậy cháu ăn hết được sao?”
Tiểu gia hỏa kia đá đá
chân rồi chỉ hai người đang đứng ở bên cạnh, “Chúng cháu là một nhà ba người
mà.”
Người bán hàng nhìn
Nghiêm Chân cùng Cố Hoài Việt liếc mắt một cái, tuấn nam mỹ nữ, quả thật rất
môn đăng hộ đối. Vì thế càng thêm nhiệt tình đề cử mấy con cá trắm cỏ đang cọ
quậy trong chậu lớn, “Phải không? Vậy con cá kia cũng ngon lắm kìa?”
Vì thế bạn nhỏ nào đó lại
vui vẻ đi sờ sờ mấy con cá.
Nghiêm Chân nhìn cậu bé
cũng cảm thấy vui lây.
Cố Hoài Việt dời tầm mắt,
nhìn về phía Nghiêm Chân, “Chọn một số thứ khác đi em.”
“Sao ạ?”
“Bà nội nói em dị ứng với
hải sản.”
Nghiêm Chân sửng sốt.
Cố Hoài Việt đưa mắt nhìn
con trai, “Em ở trong này cùng tên nhóc kia, anh đi nơi khác chọn một số thứ
khác, khẩu vị nhẹ là được phải không?”
Nghiêm Chân lẳng lặng gật
đầu, thắng đến khi bóng dáng của anh biến mất trong đám người đông đúc kia thì
cô mới hồi phục lại tinh thần, tháo bao tay xuống rồi dùng bàn tay lạnh như
băng kia che lấy mặt. Thật là nóng quá.
Cho đến khi lựa chọn đủ mọi
thứ đi ra, Nghiêm Chân bỗng nhiên cảm giác được bụng dưới đang đau thắt lại, cô
nhắm chặt mắt, chờ cho đến khi cơn đau qua đi thì cô liền hiểu được đây là dấu
hiệu của việc gì rồi.
Cô dừng lại, “Hai người ở
đây chờ em một chút, em bỗng nhiên nhớ tới cần mua thêm một vài thứ.”
Một lớn một nhỏ liền xoay
người lại, Cố Hoài Việt hỏi, “Em còn cần cái gì nữa, anh giúp em đi lấy.”
Nghiêm Chân lắc lắc đầu,
“Không cần, em tự đi lấy là được rồi.”
“Không sao đâu. Người nhiều
lắm, em đi qua đi lại không tiện.”
Nói xong anh buông xe đẩy
ra rồi quay lại, Nghiêm Chân vội vàng kéo lấy anh, có chút ngượng ngùng nói,
“Không, không cần. Em muốn lấy… băng vệ sinh.”
Nháy mắt hai người đều xấu
hổ. Một lát sau, Cố Hoài Việt xoay người lại, một lần nữa nắm lấy xe đẩy. Nghiêm
Chân cúi thấp đầu, cũng chỉ nghe thấy được hai câu đối thoại đại loại như thế
này.
“Cố Gia Minh, đi đều bước."
"Làm gì ạ?"
"Xếp hàng tính tiền
đi!"
Đến khi ngồi lên xe, mua
được rất nhiều thứ sau đó đều để đầy hết trên xe. Nghiêm Chân đành phải để bạn
nhỏ Cố Gia Minh một mình ngồi ở phía sau trông coi đồ đạc. Kỳ thật Nghiêm Chân
ngồi ở phía trước cũng không an ổn, nhất là ngồi ở chỗ này có thể nhìn thấy được
một bên mặt của anh nữa.
Bạn nhỏ Cố Gia Minh ngồi
một mình ở phía sau luôn kêu chán muốn chết, đôi mắt nhỏ ngắm nhìn xung quanh,
không cẩn thận thấy được hình ảnh hạn chế đối với lứa tuổi của cậu bé. Có hai
người đang đùa giỡn với nhau, nhưng lại không coi ai ra gì mà vẫn tiếp tục. Bạn
nhỏ Cố Gia Minh thực khinh thường mà liếc mắt nhìn chỗ khác nhưng không kiên
trì được bao lâu liền qu