
nh tĩnh với sửa sang lại hành lý. Nghiêm
Chân cũng đã đồng ý, mới không bao lâu mà đã phát sinh ra việc này cũng là một
vấn đề lớn, cô còn chưa nghĩ ra nên nói như thế nào.
“Chị dâu,hành lý này để
em giúp chị đưa lên.” Lái xe ô tô mới từ quân khu chạy về đây cũng là lái xe mà
Cố Trường Chí điều cho.
“Không cần đâu.” Nghiêm
Chân cười cười, “Bao nhiêu đây hành lý cũng không có gì, cậu về trước đi, đừng
để chậm trễ chính sự của Cố lão gia, trên đường cẩn thận”
“Vâng.”Người lính trẻ cười
hề hề, làm một cái quân lễ rồi lên xe rời đi.
Nghiêm Chân đứng tại chỗ
trong chốc lát, rồi mới xoay người chậm rãi đi vào nhà.
Hơn một tháng không có
người ở trong nhà nên căn nhà đã bám đầy tro bụi, Nghiêm Chân cũng quét tước
đơn giản một chút sau đó mới bắt đầu thu
dọn hành lý. Tối hôm qua vừa gọi điện thoại cho Vương Dĩnh, các giáo viên đi cứu
viện ở Tây Tạng thì 3h chiều mai tập hợp ở nhà ga, thống nhất ngồi xe đến Na
Khúc. Thời gian có chút gấp gáp, bởi vì mùa đông ở phía bắc địa khu Tây Tạng có
thời tiết rét lạnh dị thường, nếu khi đi đến Tây Tạng mà gặp tuyết rơi nhiều
thì càng khó đi hơn.
Trong điện thoại Vương
Dĩnh cũng đã nói trường học sẽ phát cho mỗi người hai chiếc áo khoác giữ ấm,
nhưng Nghiêm Chân chỉ cất vào trong valy hành lý hai chiếc áo khoác quân nhân lớn.
Đó là lần đi trước Cố Hoài Việt đưa cho cô mặc, hành lý cô mang từ thành phố B
trở về thành phố C cũng chỉ có hai cái áo khoác quân nhân cỡ lớn này.
Nghiêm Chân
ngồi ở cuối giường, hai tay vuốt chiếc áo khoác lớn mềm mại mà không khỏi
nghĩ lại tình hình lúc đó. Anh đồng ý để cô đi Tây Tạng thì mọi chuyện sau đó vẫn
diễn ra như thường, sau hai ngày vô luận là ai cũng không nhắc lại, thẳng đến trước
đêm cô trở về thành phố C khi cô đang thu dọn đồ đạc thì anh mới đưa cho cô hai
chiếc áo khoác này.
Cô nhớ lúc ấy mình đã cự
tuyệt, “Trong trường có phát áo ấm, Vương Dĩnh nói đã nhận giúp em hai bộ rồi.”
Cố Hoài Việt bất vi sở
đông, “Phát nhiều đi nữa cũng không dày bằng cái này, đừng nhìn nó khó coi như
vậy nhưng mặc vào ấm lắm. Em mang theo đi.”
Nói xong, anh cứng rắn
đưa cho cô, Nghiêm Chân nhìn hai chiếc áo khoác này thì nhất thời không biết
nên nói cái gì. Cô hít vào một hơi, đưa tay ôm lấy anh. Kỳ thật cô không cần mở
miệng, những lời muốn nói anh đều hiểu được, bằng không cũng sẽ không đồng ý.
Nghiêm Chân nghĩ trước
khi đi thì vẫn nên gọi điện thoại cho bà nội, trong điện thoại nói cho bà nội
toàn bộ sự tình, bà nội nghe xong cũng yên lặng một hồi lâu, sự trầm mặc này
cũng một lần nữa chứng minh cho những gì Tưởng Di nói.
“Là sơ sẩy của bà, bà cuối
cũng vẫn nghĩ rằng không nói cho cháu mới là tốt nhất, lại không nghĩ rằng sẽ
khiến cháu hiều lầm Tưởng Di trong thời gian dài như vậy. Bà nên sớm nói cho
cháu, bằng không cháu cũng sẽ không…”
“Bà nội.” Nghiêm Chân gọi
bà, “không phải lỗi của bà.”
Bà nội lại hỏi, “Tây Tạng
xa như vậy, cháu phải chăm sóc bản thân cho tốt. Còn có Tiểu Cố, nó có biết
không?”
“Anh ấy biết.” Nghiêm
Chân nói, “Nhưng anh ấy sẽ không đi cùng với cháu.”
Cô dứt lời thì lại một trận
trầm mặc. Hồi lâu sau bà nội thở dài, “Bà biết rồi, cháu đi đi.”
Tắt điện thoại, ngược lại
khiến Nghiêm Chân ngủ không được.
Cô nhìn chằm chằm vào di
động mà ngẩn cả người, nghĩ trước khi đi anh đã nói với cô rằng, “Anh chờ em trở
về.”, mãi cho đến khi chuông báo thức vang lên thì cô mới phát giác ra mình đã
thức đến sáng.
Trước khi đi còn phải đến
Cố Viên, ngủ không được nên Nghiêm Chân cũng rời giường mà chuẩn bị. Một đêm
không ngủ làm cho cô nhìn qua tiều tụy hơn, Nghiêm Chân trố mắt, giật mình khi
nhìn mình trong gương, một lúc sau mới cúi đầu chọn lựa đồ trang điểm để hóa
trang thành bộ dạng thản nhiên của ngày thường.
Nhưng đang khi trang điểm
được một nửa thì di động bỗng nhiên vang lên, Nghiêm Chân vội vàng đi nhận điện,
đầu kia vang lên giọng nói khiến cho cô giật mình sửng sốt một chút. Là Lý Uyển.
Mẹ chồng cô so với tưởng
tượng của cô bình tĩnh hơn rất nhiều, có lẽ là do Cố lão gia đã nói qua nên bà
cũng chỉ nói, “Con mang hành lý lại đây, giữa trưa ở nhà ăn một bữa cơm rồi mẹ
nói Phùng Trạm đưa con tới nhà ga.”
“Mẹ…” Nghiêm Chân nói
năng có chút lộn xộn, “Không , không cần.”
“Con lại đây đi.” Mẹ chồng
cô thở dài, “Hôm nay mẹ cố ý cho thím Trương cùng Lương Hòa đem Gia Minh ra
ngoài chơi rồi, thằng bé sẽ không biết con đi đâu.”
Một câu đem chuyện Nghiêm
Chân sợ nhất nói ra. Cô không lo lắng cho bất kỳ ai, duy nhất chỉ lo lắng cho
tiểu tử kia.
“Vâng ạ.” Nghiêm Chân nghẹn
ngào trả lời.
Thiếu tiểu gia hỏa kia Cố
Viên im lặng dị thường, Nghiêm Chân ngồi ở trước bàn cơm yên lặng ăn cơm. Trong
nhà có thím Trương cho nên Lý Uyển bình thường rất ít khi nấu ăn, nhiều nhất
cũng chính là trợ thủ bên cạnh . Từ khi cô cùng Cố Hoài Việt kết hôn cho tới
nay, đây vẫn là lần đầu tiên cô thưởng thức tay nghề của Lý Uyển.
Lý Uyển vẫn nhìn cô, cho
đến khi Nghiêm Chân ngẩng đầu thì cô mới mỉm cười với bà, “Mẹ, mẹ đừng nhìn con
nữa, mẹ cũng ăn cơm đi.”
“Không có việc gì.” Mẹ chồ