
ọ
cũng được vinh danh” thì rất tổn hại đến anh mà.
Anh buông tờ báo xuống,
liếc mắt nhìn Đồ Hiểu một cái, “Gia Minh vừa học chơi cờ vua, cô không thể nhường
thằng bé được sao?”
Đồ Hiểu giơ một ngón tay
tỏ vẻ cự tuyệt, “tôi đây đối với thằng bé không thể không chỉ bảo được, không
thất bại thì không thể nào thành công, trong hy sinh có thắng lợi mà.”
Xem ra là rất có đạo lý,
Cố Hoài Việt yên lặng gấp tờ báo, chắp tay sau lưng đi đến chiến trường chém giết
của hai người nào đó. Anh dùng chân đá đá cái mông nhỏ của tiểu gia hỏa kia.
Tiểu gia hỏa kia ngay lập
tức ôm lấy chân của anh, “Thủ trưởng, đánh bại cô ấy đi.”
“Cha con cùng ra trận
chinh chiến sao?” Đồ Hiểu một bên bày cờ một bên suy nghĩ nói, “Nếu không sắp xếp
lại một chút nhé?”
Cố Hoài Việt dùng ánh mắt
ý bảo cô tiếp tục nói.
Đồ Hiều hai mắt tỏa sáng
nhìn Cố Gia Minh, “Đem tiểu quỷ nhà anh cho tôi mượn về nhà chơi hai ngày, mang
về cho bố mẹ tôi xem, bọn họ mỗi ngày đều nhắc tới cháu ngoại.”
Tiểu gia hỏa kia đề cao cảnh
giác trừng mắt nhìn một cái, sau đó lại lập tức nước mắt lưng tròng nắm chặt quần
áo Cố Hoài Việt.
Tham mưu trưởng trầm ngâm
một lát rồi gật gật đầu, “Cũng được…”
Nghe vậy Đồ Hiểu lập tức
kích động không thôi, tiểu gia hỏa kia thì bị dọa cho mở to hai mắt. Cô Hoài Việt
liếc mắt nhìn hai người, cười nhạt, “Chỉ cần cô không sợ bác trai và bác gái
thúc giục càng nhanh hơn thì được, tôi không sao cả.”
Đồ quân y lập tức ủ rũ,
cũng không có tinh thần chơi cờ. Cô vốn chơi cờ rất tốt, cùng tiểu gia hỏa này
là người tám lạng kẻ nửa cân rồi, gặp phải một người lính am hiểu bày trận này
thì đúng là không đất dụng võ rồi.
Đồ Hiều phiền chán đầy
bàn cờ, “Không được.”
Cố Hoài Việt nhìn Đồ quân
y, “Làm sao vậy?”
Đồ Hiểu vừa mới tiễn mái
tóc dài… giờ là một cái đầu với mái tóc ngắn, “Phiền.”
Cố Hoài Việt nghe vậy
không khỏi nở nụ cười, xem ra cô nàng này cùng con khỉ của Thẩm gia kia thật sự
là một đôi, ngay cả động tác nhỏ như vậy cũng giống nhau như đúc, “Người làm
cho cô phiền lại không ở chỗ này, cảm xúc này của cô cũng không đúng rồi.”
Đồ Hiểu trừng mắt nhìn
anh một cái, thật đúng là không thể phản bác lại được. Cô đang phiền chính là
phiền vì điều này, nhìn thấy con khỉ của Thẩm gia thì cô cảm thấy phiền, nhìn
không thấy thì cô cảm thầy phiền hơn nữa.
“Anh còn nói anh ấy không
trốn tôi sao?”
“Cái đó tôi cũng không biết.”
Cố Hoài Việt nói, “Nhưng nghe nói gần đây sư đoàn D đang phải chuẩn bị cho đại
hội trù bị nên cậu ta hẳn là tương đối bận.”
Đồ Hiểu im lặng một lúc
sau đó nói, “Tổn thương của anh ấy có thể lành được không?”
Cố Hoài Việt gật đầu, trầm
mặc một lúc lâu rồi mới nói, “Cho cậu ta một chút thời gian. Một người quân
nhân luôn mang trên mình một tổn thương nhất định, bất luận là một người quân
nhân như thế nào mà nói thì đều đau như cắt.”
“Vậy anh ấy như thế nào
mà không chết?” Đồ Hiểu tức giận nói, “Đàn ông các anh cũng thực sự là… tham
gia quân ngũ thì giỏi lắm sao, người nào cũng có khoảng thời gian yếu đuối của
mình. Anh cho bản thân mình khối thuốc nổ vây quanh xem anh còn đứng bất động
được không.”
Cố Hoài Việt nghe ví dụ
như vậy thì nở nụ cười, nghĩ lại thì phát hiện cách pha trò của cô cũng giống
như Thẩm Mạnh Xuyên, bởi vì bọn họ là hai người giống nhau.
“Từ Nghiêm Chân tôi đã học
được một chiêu.”
“Cái gì?” Anh hiếu kỳ hỏi
lại.
“Tôi tìm anh ấy khóc lóc
không cho anh ấy đi.”
Nhưng mà hiện tại cô phiền
đến mức muốn nhức cả đầu lên rồi, “Không chơi nữa, đi làm việc đây.” Nói xong
liền xoa mặt tiểu quỷ kia một cái, bị cậu bé trừng một chút thì mới cúi đầu rời
đi.
Cố Hoài Việt nhìn chằm chằm
cánh cửa bị Đồ Hiểu đóng lại thì thất thần trong chốc lát, thản nhiên cười cười,
xoay người lại nhìn tiểu quỷ kia, “Thế nào? Hết giận chưa?”
Nhìn bộ dạng Đồ quân y mặt
xám mày tro khiến cho tiểu gia hỏa kia cười khanh khách.
Cố Hoài Việt khõ lên trán
con trai, cúi đầu nhìn cậu bé, “Cái này gọi là đánh rắn phải đánh giập đầu, là
vấn đề chiến thuật. Chờ con trưởng thành mới có thể hiểu được.”
Tiểu gia hỏa kia chu miệng,
còn chưa kịp phản bác thì chợt nghe có tiếng đập cửa truyền tới. Cố Hoài Việt hếch
cằm lên, ý bảo tiểu quỷ kia đi ra mở cửa.
Người đến làm cho Cố Hoài
Việt cảm thấy ngoài ý muốn, anh không khỏi đứng lên, đi về phía cửa.
Mà Tưởng Di thiếu chút nữa
thì đã đẩy cửa vào thì đang đứng ở nơi đó cùng tiểu gia hỏa Cố Gia Minh mắt to
trừng đôi mắt nhỏ.
Tưởng Di cúi đầu nhìn vào
cặp mắt to tròn xoay chuyển kia của tiểu gia hỏa Cố Gia Minh trong chốc lát,
sau đó khó khăn lắm mới khôi phục lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn Cố Hoài Việt
đang đứng ở phía sau cậu bé. Để ý sơ qua mái tóc của anh, lộ ra một nét tươi cười
khéo léo, “Không quấy rầy đến giờ nghỉ ngơi của cháu chứ?”
Cố Hoài Việt giật mình một
chút, mới mời Tưởng Di vào trong phòng, “Không có đâu ạ, mời dì vào.”
Tưởng Di mỉm cười gật gật
đầu, đi vào trong phòng bệnh. Cố Hoài Việt xoay người xoa xoa đầu tiểu quỷ kia,
“Con đi tìm dì Đồ Hiểu chơi đi.”
Tiểu gia hỏa kia không muốn
đi nhưng nhìn