
g bận."
"Anh bận rộn tôi cũng không cho anh qua." Cô tức giận dâng cao nói, nâng cao càm khéo léo, bộ bao tay bạch gấm của ngón tay chỉ vào khay làm bằng
bạc trên tay hắn bưng."Đây là cái gì?"
"Lão gia giao phó phải đưa trứng cá muối đến trong phòng ăn." Hắn cung kính trả lời.
"Tôi muốn ăn." Vừa nghe đến trứng cá muối, ánh mắt của cô cũng sáng.
Trí Đạc cau mày."Đây là phải chiêu đãi khách quý ."
"Tôi bất kể, tôi muốn ăn." Vừa nghe hắn cự tuyệt, cô lập tức khởi xướng tính khí Đại tiểu thư.
"Đại tiểu thư, lão gia đang đợi tôi đưa bữa ăn đi qua, cô muốn ăn trứng cá
muối, có thể chờ tôi đưa xong bữa ăn trở lại sẽ giúp cô chuẩn bị một
phần hay không?" Hắn thương lượng nói hỏi thăm.
"Tôi không muốn!" Cô vừa nghe tức giận hơn ."Tôi liền muốn ăn trên tay anh cầm, anh
đi nói ông ngoại tôi muốn ăn, hơn nữa tôi còn muốn đưa cho các ca ca
ăn!"
"Đại tiểu thư, cô đừng gây khó khăn cho tôi." Khuôn mặt nghiêm túc bắt đầu băng liệt, lộ ra vẻ mặt khó chịu.
Vừa thấy vẻ mặt của hắn có biến chuyển, cô vui vẻ, càng không thể dễ dàng bỏ qua cho hắn.
"Tôi chính là muốn gây khó khăn anh, như thế nào?" Cô hai tay xách eo, một bộ dáng cay cú xảo quyệt.
"Đại tiểu thư, tôi không muốn chậm trễ khách."
"A, không muốn chậm trễ khách, mà có thể chậm trễ tôi à!" Cô đúng lý không
buông tha người nói, "Tốt lắm a, anh cũng không cần đưa cái trứng cá
muối gì đi chiêu đãi khách quý." Lời còn chưa nói hết, tay nhỏ bé của cô duỗi một cái, đoạt lấy khay trên tay hắn kéo, một phen hướng trên đất
rớt xuống, trứng cá muối được các đầu bếp xử lý tỉ mỉ chế biến, cứ như
vậy bị giày xéo .
"Tôi xem anh phải làm sao, hừ!" Thiên Thiên cười đắc ý nhìn vẻ mặt hắn tái nhợt .
Trí Đạc không nói gì, chẳng qua là lẳng lặng ngồi chồm hổm xuống, thu thập vật liệu cao cấp rơi lả tả.
Này. . . . . . Hắn làm như thế nào mà hướng lão gia khai báo?
Đang lúc cô hưng phấn muốn quở trách hắn đôi câu thì một tiếng hô kinh thiên động địa làm cho cô ngậm miệng.
"Mày ở đây giở trò quỷ gì?" Khâu tổng quản thở phì phò đi tới, nhìn trứng cá muối rơi lả tả, giận đến mắt đều đỏ.
"Con không cầm chắc, không cẩn thận đổ." Trí Đạc hời hợt đối phụ thân nói rõ, không nói ra chuyện hắn bị cô gây khó khăn.
"Cái gì gọi là không cẩn thận đổ? Mày mà làm chuyện như vậy sao? Thậm chí
ngay cả chuyện nhỏ này cũng làm không được, mày. . . . . . Mày thật là
làm cho cha quá thất vọng!"
"Bốp!"
Một tiếng bạt tai chát
chúa vang lên, cô trợn mắt hốc mồm nhìn hướng tổng quản thúc thúc ôn hòa xuất thủ đánh người, một cái tát nặng như vậy, cứ như vậy đánh vào trên mặt hắn, tổng quản thúc thúc tay sức lực lớn đến dọa người, đánh cho
khóe miệng hắn cũng chảy máu.
"Mày nói mày phạm bao nhiêu lỗi, a? Chuyện giao phó đến trên tay mày, mày có vài món làm tốt lắm? Như vậy
mày làm thế nào mà nhận vị trí quản lý ở trong đại trạch Phạm gia? Cha
hôm nay muốn đánh mày tỉnh!" Giận điên lên Khâu tổng quản thuận tay nhặt lên cây gỗ trong sân nhà, xuất thủ cũng không chút nào lưu tình đánh.
"Không được! Quản gia thúc thúc, không được đánh hắn." Thiên Thiên dọa sợ,
thét lên ngăn cản Khâu tổng quản, nhưng lực lượng của cô quá nhỏ, căn
bản không có biện pháp ngăn cản một người đàn ông tráng niên, Trí Đạc vì vậy bị không ít cây.
Tiếng thét chói tai của cô đưa tới trẻ tuổi Phạm gia tụ hội ở sân nhà chú ý —— Phạm Đế Tư cầm đầu hội huynh đệ.
Nghe tiếng thét chói tai của cô, Phạm Đế Tư lập tức chạy tới, "Thế nào?" Hắn nhìn vẻ mặt kinh hoảng của biểu muội quan tâm hỏi.
"Đế Tư ca ca, ô. . . . . ." Nhìn thấy đại biểu ca, nước mắt của cô lập tức
rớt xuống, nhào vào trong ngực hắn khóc rống thất thanh."Anh kêu quản
gia thúc thúc không được đánh Trí Đạc, hắn sẽ đau, hắn cũng chảy máu. . . . . ."
Nhìn tình thế hiện nay một chút, Phạm Đế Tư trong lòng đã hiểu.
Hắn cúi đầu trách cứ nhìn cô một cái, cô chột dạ rụt thân thể một cái, vẫn không ngừng nức nở.
"Khâu thúc, đừng đánh." Phạm Đế Tư mở miệng ngăn cản Khâu tổng quản dạy dỗ.
"Thiếu gia, Trí Đặc phạm sai lầm, hắn cho Phạm gia thêm phiền toái, tôi bây giờ không có mặt gặp người."
"Chỉ là một chút trứng cá muối đổ mà thôi, không cần thiết làm cho Trí Đạc
bởi vì chuyện một ít đồ này mà chịu phạt, cá nhân cháu cảm thấy Trí Đạc
so những thứ đồ này quan trọng hơn nhiều, Khâu thúc, nể tình cháu, lúc
này cũng đừng so đo cùng Trí Đạc, gia gia bên kia cháu sẽ phụ trách."
"Thiếu gia chuyện này. . . . . ."
"Khâu thúc, về sau Trí Đạc sẽ giúp cháu làm việc ." Những lời này liền bày tỏ Phạm Đế Tư nhận định Trí Đạc, hắn đồng ý để cho Trí Đạc đi theo bên
cạnh hắn, bắt đầu cuộc sống hàng ngày chiếu cố cuộc sống của hắn, thành
quản gia của hắn.
"Thiếu gia chuyện này. . . . . ."
"Trí
Đạc, đem đồ vật thu lại, cậu trước đi xuống." Phạm Đế Tư không để ý tới
Khâu tổng quản còn chần chờ, thẳng đối với Trí Đạc ra lệnh.
"Dạ, thiếu gia." Trí Đạc không nói hai lời, nhanh chóng đem sàn nhà dọn dẹp sạch sẻ, đang cầm kéo khay đi.
Trước khi đi, hắn hướng Thiên Thiên ném đi một cái trừng hung ác.
Bị hắn trừng, Thiên Thiên vừa khóc, bất quá lúc này không phải