
hêm gì
nữa, nói quá nhiều ngược lại sẽ để cho con trai đem lòng sinh nghi thôi.
Nếu là hắn cũng đối biểu tiểu thư đập tim, chuyện kia liền cực kỳ không ổn.
Nhìn bóng lưng phụ thân dần dần đi xa, trong lòng Trí Đạc có chút không khỏi thương cảm.
Hơn hai mươi năm, bóng dáng phụ thân cái lưng thẳng tắp, vẫn là mục tiêu hắn sùng bái theo đuổi.
Phạm gia thân phận tổng quản ở trong mắt người bình thường là cấp bậc người
làm, nhưng phụ thân vẫn lấy xử lý hết thảy Phạm gia làm kiêu ngạo.
Kia Phạm gia dũng mãnh ở trên thương trường anh dũng chém giết, tại bên
ngoài phấn khởi, không ai bì nổi, về đến nhà, đều là do ông hầu hạ, ông
liều mạng mà để cho người đàn ông của Phạm gia không có lo toan ưu
phiền, mà lại tất cả dạ tiệc lớn nhỏ của Phạm gia, mỗi một trường hợp
đều là do một tay ông bày ra .
Cho nên vì hắn muốn trở thành tổng quản giống như phụ thân, hắn liều mạng học tập, cũng cố gắng hấp thu
các tin tức mới nhất, còn tự nguyện đến trường học quản gia của Anh quốc thụ huấn.
Mà dã tâm của hắn ở nơi này mấy năm trở nên lớn rồi,
hiện tại hắn không chỉ phải đi cùng đường giống như phụ thân, còn phải
vượt qua phụ thân, trở thành một tên tổng quản xuất sắc hơn.
Đáng tiếc sau khi hắn học thành trở về còn chưa không kịp bày ra thành quả
huấn luyện, liền bị thiếu gia sai khiến đến Anh quốc để luôn chiếu cố
biểu tiểu thư.
Chuyến đi này, chính là hai tháng. . . . . . Dù sao cũng chỉ có hai tháng, nhịn một chút sẽ trôi qua thôi.
Trí Đạc ở trong lòng tự nói với mình như vậy, sau đó xoay người đem hành lý ném lên buồng sau xe, phát động xe hướng phi trường đi.
☆ ☆ ☆
"Xin chào anh lâu a, thế nào chậm như vậy a? Tôi cho là phải chờ tới may bay cất cánh mới có thể gặp lại anh đấy!" Thiên Thiên nũng nịu mà oán
trách.
Nhìn cô bé chạy tới hướng hắn, Trí Đạc có vẻ tránh một chút.
Cái cô gái này mặc T shirt màu trắng, quần jean wash trắng, trên mặt không đánh son phấn nhưng sắc mặt đỏ hồng là ai?
"Uy! Khâu Trí Đạc, anh nhìn đần độn a?" Tay nhỏ bé của cô quơ múa trước mắt
hắn, buồn cười nói, "Thế nào, nhiều năm không thấy như vậy, anh không
nhận ra tôi nữa?"
"Biểu tiểu thư." Trí Đạc cung kính hô. Thì ra
là, cái cô gái mặc đơn giản này, nhưng khí chất bất phàm là Dương Thiên
Thiên, thật không nghĩ tới, cô cũng có ăn mặc loại quần jean T shirt
"Bình dân" này, trong ấn tượng luôn luôn là mặc đồng phục chính thức,
chưa từng thấy giống như vậy đơn giản nhẹ nhàng qúa.
Biểu tiểu
thư. . . . . . Thiên Thiên bực mình chép miệng, ở trong lòng nói thầm
oán trách, gọi người ta một câu Thiên Thiên sẽ chết đó, quỷ hẹp hòi.
"Uy, thương lượng có được hay không? Ra bên ngoài, không được kêu tôi biểu
tiểu thư nữa, rất mất thể diện ." Nhưng thật ra là cô tuyệt không muốn
nghe thấy hắn kêu lạnh nhạt như vậy.
Trí Đạc nhìn cô một cái, gật đầu một cái.
Thấy hắn gật đầu, Thiên Thiên mừng rỡ mặt mày hớn hở, tiếp ngoài dự đoán mọi người mà ôm cánh tay của hắn.
"Mau lên máy bay đi, máy bay sắp cất cánh."
Tim của hắn đột nhiên nhảy nhanh, nhưng mặt vẫn không chút thay đổi bởi vì cô dắt đi.
Cô thế nào cùng trước kia đều không giống nhau? Không có giương ngón tay
sai khiến mang hành lý, không có cho hắn sắc mặt oán trách hắn đã trễ,
chỉ có vẻ mặt tươi cười nhiệt tình, điều này làm cho hắn vô cùng không
có quen.
"Hành lý của cô đâu?" Như loại thiên kim tiểu thư này đi xa nhà, không lớn túi túi nhỏ mới kỳ quái.
"Ở chỗ này." Cô lấy ra túi đeo lưng thể thao màu lam đeo sau lưng.
Cô toàn thân trang phục và đạo cụ từ trên xuống dưới, bao gồm túi đeo lưng thể thao đeo sau lưng, tất cả đều là cùng mượn Lục Nhi.
Thân
hình của các cô tương đối, cho nên quần áo cũng có thể trao đổi để mặc,
vốn là hành lý của cô không phải là một ít túi như vậy, nhưng mẫu thân
cô thay cô chuẩn bị ba rương trang phục và đạo cụ lớn, dọa cho cô sợ đến trợn mắt hốc mồm.
Nào có người tự mình du lịch mà mang lễ phục,
các bộ đầm váy áo, chính xác sẽ bị người cười ngạo, hơn nữa còn chưa có
xuất ngoại ra cửa, Đế Tư ca ca đã trước cười qua một lần, cho nên cô
không để ý mẹ mẹ phản đối, đơn giản chỉ cần đem những thứ vô dụng kia
lưu lại, chỉ mang theo mấy bộ nhẹ như hôm nay vậy liền hưu nhàn T shirt
cùng quần jean.
"Cứ như vậy?" Trí Đạc không khỏi kinh ngạc hỏi.
"Dĩ nhiên còn có a!" Thiên Thiên cười, "Notebook cùng máy chụp hình." Cô lấy ra một túi tay cầm màu đen kia nói.
Một cái túi, mấy cái máy chụp hình cùng notebook, những thứ này chính là toàn bộ hành lý của cô ấy?
Trí Đạc có chút không tin, cô thế nhưng lại có một mặt thuần phác như vậy,
hành lý của cô ngay cả so với hắn còn thiếu, này. . . . . . Cô đến tột
cùng đang giở trò quỷ gì?
Mặc dù trong lòng đầy bụng nghi vấn,
nhưng hắn vẫn bất động thanh sắc, đưa tay nhận lấy hành lý của cô, không nói một lời mà đeo lên trên vai, thẳng hướng nơi máy bay đi tới.
Thiên Thiên bị hành động quan tâm của hắn mà cảm động đến sửng sờ ở tại chỗ.
Cô có thể cảm giác ra hắn vẫn rất ghét cô như cũ, cũng vẫn có phòng bị,
nhưng cô tin tưởng, cô nhất định sẽ làm cho hắn đổi cái nhìn đối với
mình .