
là từ lúc nào cô bắt đầu yêu thích tôi ?"
Cô nghiêng đầu nghĩ, đỏ mặt nói: "Đại khái. . . . . . Là lần đầu tiên ngày đó em cầm tảng đá ném anh."
Lần đầu tiên cô cầm tảng đá ném hắn? !
Đó là một ngày nào a? Trong đầu của hắn một đống tương hồ, căn bản không nhớ là từ ngày bắt đầu nào cô gây phiền toái cho hắn.
"Em nhớ được ngày đó là buổi lễ tốt nghiệp tiểu học của anh, anh mặc chế
phục trở về, không có đem quần áo thay đổi mà lại bỏ chạy đến phòng bếp
giúp một tay, còn em cầm bùn đem áo sơ mi trắng của anh làm dơ." Không
phải không thừa nhận khi còn bé cô là một nha đầu ngang tàng.
Vừa nghe cô nói như thế, Trí Đạc cũng dần dần hồi tưởng lại, chính xác là có một sự việc như vậy.
Lão Thiên! Tại sao cô ấy nhớ chuyện lâu như vậy ?
"Khi đó cô mới chín tuổi!" Một cô gái nhỏ chín tuổi biết cái gì?
"Em trưởng thành sớm không được sao?" Thiên Thiên hùng hồn mà trả lời, "Em
chính là đần nha, chín tuổi liền thích một thằng bé trai gương mặt luôn
lạnh lùng, em cũng vậy không biết mình có bệnh không? Rõ ràng nhiều tiểu nam sinh yêu thích em như vậy, em hết lần này tới lần khác thích một
người hờ hững đối với em. . . . . . Đến bây giờ ngu ngốc còn chưa tin em thích hắn!" Cô càng nghĩ càng ủy khuất, hốc mắt không khỏi phiếm hồng.
Nói nhiều như vậy, hắn vẫn là chưa tin cô thật thích hắn, quá bi thảm cũng thật buồn cười!
Nào có người tỏ tình mà giống cô như vậy? Bị cự tuyệt coi như xong, còn
không được tín nhiệm giống như một dạng phạm nhân ở tòa án bị luật sư
chất vấn, nhất nhất tìm ra trong lời nói của cô có điểm khả nghi phản
kích cô!
"Cô. . . . . ." Hắn trên mặt luôn luôn nghiêm túc xuất hiện vẻ mặt hốt hoảng.
Thấy nước mắt cô rơi xuống, tay chân Trí Đạc luống cuống lên, vụng về mà không biết phải an ủi cô thế nào mới phải.
Hắn đem cô chọc khóc! Hắn phiền não mà không biết nên làm thế nào cho phải.
So với để cho cô rơi nước mắt, hắn cũng tình nguyện cô tức giận đối với
hắn đại hống đại khiếu (rống to kêu gào), ngay cả giống như một dạng khi còn bé cầm tảng đá ném hắn đều được, chính là đừng khóc.
Ông trời! Hắn bây giờ mới biết, hắn đối với nước mắt cô gái không có cách.
"Đừng khóc." Vụng về lung tung mà lau đi nước mắt ủy khuất bên trên gò má cô, hắn than nhẹ một tiếng."Tôi tin tưởng cô là được."
Chỉ cần có thể để cho cô dừng lại không rơi nước mắt nữa, coi như hiện tại kêu hắn nuốt vào một cái mâm hắn cũng sẽ làm theo.
"Thật?" Thiên Thiên không thể tin được mà trừng lớn con mắt nước.
Cô khóc đến chóp mũi đều đỏ, làm cho người ta nhìn thật đau lòng.
Đau lòng? ! Này. . . . . . Đây là cái từ hình dung gì? Hắn không biết. . . . . . Không, hắn sẽ không !
Trí Đạc ở đáy lòng nghiêm chỉnh phủ nhận tất cả khả năng, hắn không dám cũng không thể suy nghĩ.
"Anh tin, vậy chúng ta. . . . . ." Thiên Thiên dùng ánh mắt mong ngóng nhìn hắn.
Ý nghĩ của cô rất đơn thuần, nếu cô nói cho hắn biết cô thích hắn, nếu
như hắn đối với cô cũng không ghét, vậy bọn họ có thể ở cùng một chỗ.
Như vậy cô muốn hôn hắn thì có thể hôn hắn, rốt cuộc không cần ngượng ngùng.
"Tôi trước mắt không có tính nói tình cảm, hơn nữa, cô không phải là người
tôi có thể với cao được ." Lời của phụ thân vẫn còn nói ở bên tai, hắn
hiện tại biết phụ thân lo lắng là cái gì .
Không có một người
nào, không có một người đàn ông nào có thể ngăn cản được mỹ nhân đối với người tỏ tình như vậy, người đàn ông hư vinh cũng được thỏa mãn, cộng
thêm tài sản bối cảnh cô hùng hậu, nếu là đàn ông khác, sợ không còn sớm liền vội vả đáp ứng cùng cô lui tới .
Hắn đưa ra lý do cự tuyệt khiên cho cô giận đến trợn tròn mắt hạnh.
Hắn không phải là không thích cô, mà là với cao không hơn cùng không có
tính nói tình cảm, hai loại lý do nát này, cô không thể tiếp nhận!
"Thích thì nói thích, không thích thì nói không thích a! Cách nói của loại
người như anh làm người ta chán ghét." Cô không chấp nhận loại đáp án
buộc lòng người này .
Đối mặt lên án của cô, Trí Đạc do dự không nói một câu, hắn sợ nói chuyện không thể, tạo thành về sau gặp mặt sẽ bối rối.
"Cô ghét tôi vậy cũng không có biện pháp." Hắn bất đắc dĩ nói, "Tôi chỉ có thể trả lời như vậy."
"Rất tốt, vậy hãy cùng một dạng anh không chấp nhận em, em cũng vậy không
chấp nhận anh cự tuyệt." Thiên Thiên theo lý thường dĩ nhiên nói."Dù sao em đã nói cho anh biết em thích anh, anh cự tuyệt nữa cũng vô ích, em
chính là muốn thích anh."
"Cô. . . . . ."
"Anh không nên
nói nữa, em sẽ không nghe lời anh." Cô tức giận ngăn cản hắn lên tiếng,
không cần suy nghĩ cũng biết, hắn nhất định là hi vọng muốn khuyên cô
một chút ... Nói nhảm.
Nếu như cô xua đuổi khỏi ý nghĩ, cô sẽ còn thích hắn như vậy tới bây giờ sao?
"Em làm sao lại thích một đầu heo đứng đắn như vậy a? Tức chết mà" Cô bóp cổ tay mà đấm tim mình.
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu bộ dáng cô lầu bầu, Trí Đạc không khỏi mỉm cười, hắn cảm thấy cô thật ra thì còn rất đáng yêu.
Âm thầm tự nói khóe mắt Thiên Thiên vô ý liếc lên hắn đối với mình khẽ mỉm cười, mắt nhìn không khỏi choáng váng, hắn thế nhưng biết cười. . . . . .
Đang lúc cô muố