
n nhìn hắn nở nụ cười nữa thì nụ cười của hắn
không thấy, phảng phất giấc mộng Nam Kha, hết thảy đều không tồn tại.
Nhất thời, trong lòng cô có mục tiêu mới.
"Uh, cứ làm như vậy!" Cô khích lệ mình, có chí ắt làm nên!
☆ ☆ ☆
Sáng sớm ngày thứ ba ở Anh quốc, Trí Đạc cho là hôm nay bọn họ sẽ lên đường, theo hành trình dự định của Thiên Thiên bắt đầu du lịch một tháng,
không nghĩ tới khi hắn tỉnh ngủ, đi tới phòng bếp muốn chuẩn bị bữa ăn
sáng hai người thì mới phát hiện cô đã ở trước cửa mang giày thể thao.
"Anh rời giường rồi, thế nào ngủ không nhiều a? Ghế sa lon một chút cũng
không thoải mái! Giường tặng cho anh ngủ đó, em có việc muốn đi ra
ngoài."
"Không phải là xe lửa mười giờ sao?" Trí Đạc hồ nghi hỏi, "Cô còn muốn đi nơi nào?"
"Ân. . . . . . Chúng ta tạm thời không rời Luân Đôn, chờ thêm một chút hãy nói." Từ ngữ mập mờ cô nói.
"Thay đổi kế hoạch?" Hắn cau mày."Sao lại đột nhiên như vậy?"
"Này. . . . . . Này rất bình thường không phải sao? Kế hoạch không cản nổi
biến hóa a! Em đi ra ngoài trước một chút, một mình anh kiếm chuyện làm
a, bái bai!" Thiên Thiên không cho hắn bất kỳ cơ hội hỏi thăm, chạy
nhanh như làn khói đi ra ngoài.
Trí Đạc không còn kịp hỏi thăm cô muốn đi đâu, lại để cho cô chạy mất.
Trong phòng đột nhiên chỉ còn lại một mình hắn, cũng không biết nên làm cái
gì mới phải, thói quen chiếu cố người khác, đột nhiên để cho hắn ở một
mình cảm thấy là lạ .
Vốn là muốn thay cô ấy làm một bữa ăn sáng
ngon không thể làm gì khác hơn là bỏ qua, cô ấy nói không sai, kế hoạch
vĩnh viễn không cản nổi biến hóa.
Mất đi nguyên nhân hăng hái,
hắn lấy đồ mua từ trong túi ngày hôm qua cô thay hắn mua ra từng cái
quần áo sửa sang lại tốt, hắn chọn quần jean màu đậm cùng áo thun đen
nhìn thuận mắt nhất, tiến vào trong phòng tắm tắm rửa.
Mặc vào trang phục hưu nhàn, nhìn thấy mình trong gương, hắn hơi sửng sờ.
Trong gương cái thanh niên này thoạt nhìn thoải mái, là hắn sao?
Hắn đã bao lâu không có mặc thun, quần jean rồi? Mở rộng tứ chi thon dài,
vải vóc mềm mại làm cho hắn cảm thấy thoải mái, tâm tình nhất thời buông lỏng.
Hắn cảm thấy tim có chút đập, không nhiều dự tính, cô
không có tùy tiện thay hắn chọn lựa quần áo, thoải mái là điều kiện tiên quyết, còn phải chú ý dễ coi cùng với phù hợp cá tính của hắn, cô nhọc
lòng .
Trí Đạc cảm thấy trái tim nong nóng , hắn biết mình bởi vì cô lơ đãng mà lộ vẻ quan tâm.
"Cô ấy đi nơi nào? Mình đã làm gì?" Hắn không khỏi hỏi ngược lại mình.
Chung đụng tới nay đã ba ngày, cô không ngừng đổi mới ấn tượng cửa hắn đối
với dĩ vãng của cô, cô đối với hắn tốt, mà lại không chút nào cất giữ mà thú nhận tâm ý của mình, hoàn toàn không có một người nào, không có một thiên kim tiểu thư nào dáng vẻ nên có, mà hắn, lại tuyệt không hiểu rõ
cô muốn là cái gì.
"Không đúng!" Hắn sau đó mới nhớ tới, nơi này
là Anh quốc, mà cô không quen cuộc sống nơi này, có chuyện gì mà lại
muốn đi ra ngoài? "Cô ấy gạt mình." Tức giận thoáng chốc tràn đầy ngực,
hắn không chút nghĩ ngợi mà lao ra cửa.
Cô ấy một cô gái cứ như
vậy mà đi ra ngoài, bây giờ quá nguy hiểm, hắn tại sao không có nghĩ tới chứ? Thật sự quá trách nhiệm rồi, công việc của hắn chính là chiếu cố
cô, bảo vệ cô, nếu như cô xảy ra điều gì ngoài ý muốn, hắn cảm thấy khó
khăn từ sai lầm kia.
Lao ra tòa nhà đi tới đường tắt không có một bóng người, hắn theo trực giác hướng bên phải chạy, nóng lòng muốn
đuổi theo tìm cô.
Không có, cô ấy không có ở trong chợ!
Mặt luôn luôn nghiêm túc xuất hiện gấp gáp, hắn nóng lòng tìm bóng dáng của cô ở chung quanh, phố lớn ngõ nhỏ đi qua đi lại, lại thủy chung không
có phát hiện tung tích của cô.
Cô ấy rốt cuộc đi nơi nào?
Ngay lúc hắn khổ sở không đối sách, lơ đãng thấy một chỗ cà phê ngồi ngoài
trời, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc. Hắn giật mình sững sốt tại nguyên
chỗ, thật lâu nói không ra lời.
Một cô gái mỹ lệ Đông Phương mang theo cười ngọt ngào mặc tạp dề, cười hỏi thăm khách hàng muốn dùng chút gì, cũng ở thực đơn ghi nhớ món ăn mà khách hàng kêu, sau đó xoay người trở lại trong quầy cà phê.
Năm phút đồng hồ sau, cô cẩn thận cầm khay bày đầy cà phê cùng món ăn, duy trì nụ cười trên mặt nhất nhất đem cà phê gửi cho những khách nhân ngồi ở cà phê ngoài trời.
Một
thiên kim đại tiểu thư từ nhỏ không có nâng lên một vật nặng gì, làm sao người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp mà chạy đến nơi đây phục vụ hầu hạ người khác?
Nhìn dung nhan mỹ lệ của cô kia mở ra nụ cười, tim của hắn nhất thời thành một quả bóng.
Cho nên cô liều mạng như vậy, không muốn nói cho hắn biết kinh tế của cô có khó khăn, càng thêm cô mạnh mẽ, cô không muốn mang đến phiền phức cho
hắn.
Nhưng mà cô làm như vậy, đã mang cho hắn phiền phức rất lớn.
Hắn đến bây giờ mới hiểu được, hắn vẫn dừng lại ở ấn tượng trước kia đối
với cô, còn chưa có chân chính chịu mở trái tim ra đi thử gặp cô.
"Tiên sinh, xin đừng như vậy!" Âm thanh mềm giòn dễ vỡ xin khoan dung kéo suy nghĩ của Trí Đạc như đi vào cõi thần tiên về, hắn định thần nhìn lại,
nhan