
y đi tới
quầy chuyên doanh có một nhãn hiệu thể thao nổi danh.
Hắn cho là
cô muốn mua đồ cho cô, liền lơ đễnh đi theo tiến vào cửa hàng, nhưng bề
ngoài hắn xuất sắc cùng thân hình cao lớn vừa đi vào trong cửa hàng, lập tức đưa tới các nhân viên cửa hàng cùng các khách hàng chú ý.
"Uy, anh thích màu sắc gì?" Cô ở trước mặt hắn phất tay một cái, cười hỏi. "Màu lam hay là màu đen?"
"Màu xám tro." Hắn trả lời một đáp án hoàn toàn bất đồng
"Oh, tôi biết." Thiên Thiên cao hứng xoay người hướng vào trong cửa hàng
chạy đi, hướng về phía đối với nhân viên cửa hàng kề tai nói nhỏ.
Cho đến khi nhân viên cửa hàng cầm mấy hộp giày hướng hắn đi tới, lễ độ mời hắn ngồi xuống mang thử giầy, Trí Đạc lúc đó mới biết, cô muốn thay hắn mua giầy.
Tính đến trước mắt mới rõ, chỗ cô mua đồ đều là cùng
hắn có quan hệ, phàm là áo, quần đến bây giờ là giầy, rõ ràng là cô nói
muốn mua đồ, rồi lại cũng là vì hắn mà mua. . . . . .
Hắn bị cô làm mơ hồ, tưởng tượng cô tại sao muốn chu đáo cho hắn như vậy, thậm chí quan tâm như vậy?
"Quả nhiên là màu xám tro đẹp mắt, đôi này có chặc quá hay không a?" Cô ngồi xổm người xuống, lấy ngón trỏ dè xuống ngay trước đôi giày hắn mang,
xem một chút giầy có phải hay không phù hợp chân của hắn."Uy, anh đứng
lên đi hai bước xem một chút, xem đi đứng có thoải mái hay không." Cô ôm đầu gối cười nhìn hắn, khích lệ hắn đi hai bước.
Hắn theo lời
đứng dậy đi hai bước, bước chân nhẹ nhàng làm cho người ta liếc thấy đôi giầy này không có mang đến cho hắn bất kỳ khó chịu.
"Liền đôi
này ." Sau khi Thiên Thiên quyết định liền đi đến quầy, sau khi nghe giá tiền cô sửng sốt một chút, nhưng không có suy tính nhiều hơn nữa liền
từ trong bóp da móc tiền ra để trả.
Nhìn qua cô một chút chợt lóe lên mà giật mình sững sờ, Trí Đạc lúc này mới nhớ tới ngày hôm qua cô
nói tính toán trong này chi phí chỉ sáu ngàn bảng Anh, không đủ thì cô
sẽ đi làm kiếm lấy lộ phí.
Ngày hôm qua cô mới cầm hai ngàn bảng
Anh đưa cho hắn, nói là tiền mua thức ăn, hắn nói cho cô biết chi tiêu
từ hắn, khi trở lại sẽ hướng Phạm Đế Tư xin là được, nhưng cô kiên trì,
hắn cũng không có cự tuyệt.
Cô chuyển ra một phần phí sinh hoạt, liền vì muốn thay hắn mua đồ. . . . . .
"Tốt lắm, đại công cáo thành, chúng ta trở về đi thôi!" Xách theo giày thể
thao mới được nhân viên cửa hàng gói, cô vui vẻ tuyên bố.
"Còn cô? Đồ của cô còn chưa có mua ?"
"Tôi sao? Cô chỉ chỉ mình, cười nói: "Ân. . . . . . Những thứ đó, tôi nghĩ ở trên đường tôi có thể từ từ mua, không vội nữa!" Cô lấy nụ cười vô cùng sáng lạn che giấu nội tâm lo lắng của cô.
"Là thế này phải
không?" Hắn rõ ràng thấy cô viết danh sách mua đồ cô muốn mua một áo T
shirt tay dài, một cái quần cụt cùng giày xăng-̣đan thể thao, nhưng mới
vừa rồi cũng không có thấy cô vì mình thêm mua bất kỳ một cái nào, mà
lại ngay cả hành động chọn lựa cũng không có."Áo T shirt cô đâu?"
"Tôi có mang đến a, tôi có bốn cái đủ tôi thay đổi." Cô nói xong có chút chột dạ.
"Quần cụt đâu?" Hắn tiếp tục chất vấn.
"Mặt trời Luân Đôn thật lớn, mặc quần cụt nhất định sẽ đem chân của tôi rám
đen, đến lúc đó trở về Đài Loan mặc váy cũng không đẹp cho nên tôi quyết định không mua." Cô càng nói càng cảm giác mình nói láo rất sứt sẹo.
"Hảo, vậy giày xăng-̣đan của cô đâu?"
"Ta có giày hưu nhàn a, mang giày xăng-̣đan thật là khủng khiếp a, nếu là
thời điểm đáp xe điện ngầm bị người dẫm lên nhất định sẽ đau chết." Cô
le lưỡi một cái, một bộ dáng làm bộ sợ hãi.
Thế nào tất cả cô muốn mua gì đó cho mình có thể giơ ra một đống khuyết điểm?
"Như vậy mua kem chống nắng đi, cô cũng biết năm nay khí trời khác thường,
mùa hè Âu châu nóng đến không chịu được, cũng nên vì mình mua một chai
kem chống nắng đi, cô không phải sợ rám đen?”
Hôm nay mùa hè, Luân Đôn ngay cả xuất hiện quảng cáo một lần quạt máy, này trách tại sao không làm người ta ngạc nhiên?
"Tôi thời điểm ngày hôm qua giúp cô sửa sang lại hành lý không nhìn thấy mỹ
phẩm bảo dưỡng của cô." Con gái ra khỏi nhà không cũng là lớn túi bọc
nhỏ sao? Thế nào hành lý của cô ấy thật là ít ỏi? Cái này tính, cô ấy
thế nhưng chỉ đem một chai sữa rửa mặt, cùng ở Đài Loan ba ngày trước
che làn da ở phòng khách so sánh với, lần này cô ấy tới Anh quốc không
khỏi giống học trò nghèo .
"Kem chống nắng ? !" Thiên Thiên kì quái lên tiếng.
Kia cũng rất đắt! Hơn nữa cô thường dùng nhãn hiệu tùy tùy tiện tiện một
chai cũng phải tiêu hết ba phần tiền mặt hiện có của cô —. . . . . .
Đối với cô hiện tại mà nói, đó là xa xỉ phẩm.
"Đúng, kem chống nắng." Trí Đạc phụ họa.
"Tôi thiên sinh lệ chất, mặt trời Luân Đôn phơi không đen tôi." Cô cứng rắn
bài ra một lý do không mua."Chúng ta về nhà đi, buổi tối anh muốn nấu
cái gì tốt ăn cho tôi ăn a?"
"Kỳ quái, cô mới vừa nói không mua
quần cụt, là bởi vì mặt trời sẽ đem chân của cô rám đen, thế nào hiện
tại còn nói cô thiên sinh lệ chất, mặt trời Luân Đôn phơi không đen cô?" Trí Đạc chỉ ra chỗ mâu thuẫn trước sau của cô.
"Anh ——" Thiên Thiên nhìn chằm chằm hắn, phồng má nói không ra lời.
Trong lòng cô mặc